Sau đó trở lại bàn ăn, ông Phương nói đến chuyện cha mẹ tôi hồi còn trẻ, nói tôi và Phó Chi Hành giống bọn họ khi đó.
“Lúc cha và mẹ cậu kết hôn, báo đưa tin mấy ngày liền, tiêu đề là cái gì mà ‘Đám cưới thế kỷ của hoàng tử và công chúa’ vô cùng khoa trương.” Ông Phương vui đến nỗi cười lớn: “Đợi cậu và Tiểu Phó kết hôn, không biết lại rầm rộ thế nào đây.”
Cha mẹ tôi kết hôn tôi đương nhiên không có ấn tượng, điều mà tôi ấn tượng là lúc nhỏ thường nhìn thấy họ trên tivi và tạp chí, nói chung cũng không ít mấy từ “ân ái”, “cặp đôi thần tiên” kiểu như vậy..
Sau này tôi và Phó Chi Hành cũng sẽ như vậy sao?
Tôi nghĩ ngợi một chút, cảm thấy rất có khả năng.
Hôm nay tâm trạng ông ấy rất tốt, khui một chai rượu vang đỏ ra mời tôi uống với ông ấy một ly.
Tửu lượng của tôi không tốt lắm, uống xong có hơi chóng mặt.
Thẩm Nam Tự lo lắng cho tôi, lúc về con dặn dò tài xế đưa tôi trước rồi đưa cậu ta sau.
Đến lầu dưới nhà tôi, cậu ta dìu tôi xuống xe, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Anh ổn chứ hả?”
“Không sao.” Tôi khua khua tay, nhìn cậu ta cười: “Có hơi buồn ngủ thôi.”
“Vậy về nghỉ ngơi sớm.” Cậu ta ôm tôi bịn rịn không rời, hôn lên trán tôi một cái: “Ngủ ngon.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Đợi tài xế và Thẩm Nam Tự rời đi, tôi mới chậm rãi đi vào thang máy lên lầu.
Đèn trong nhà mở sáng trưng, Phó Chi Hành còn chưa ngủ.
Tôi vừa mở cửa vào hắn đã nhìn ra sự bất thường, đến giúp tôi cởi bỏ áo khoác, hỏi: “Uống rượu rồi hả?”
“Ừm…” Tôi nắm lấy cánh tay của hắn mượn sức để đứng vững, đá giày trên chân ra, đổi lại hắn giúp tôi lấy đôi dép lê ra: “Có uống chút ít.”
Ở trước mặt Phó Chi Hành tôi không cần giả vờ bình tĩnh, yên tâm để bản thân tựa vào người hắn: “Anh đó, đang làm gì vậy?”
“Xem hồ sơ hòn đảo nhỏ mà Chu Hàng gửi qua.” e b o o k t r u y e n.
v n
Phó Chi Hành ôm tôi đưa tôi về lại phòng khách, trên bàn trà để bút viết và máy tính của hắn, trên bàn còn có một tấm ảnh phong cảnh xinh đẹp của hòn đảo.
“Thật sự phải mua à…” Tôi nhìn biệt thự trên tấm ảnh rồi càu nhàu: “Chỉ là kết hôn thôi, không cần thiết đâu.”
“Chuyện lớn duy nhất cả đời người, đương nhiên cần thiết rồi.” Phó Chi Hành cuộn tôi lại trong lòng, nhẹ nhàng vân vê tai tôi: “Bên này anh chịu áp lực của cha mẹ anh và chú dì,, làm không tốt chuyện kết hôn thì bọn họ sẽ ăn tươi nuốt sống anh đó.”
Tuy là nói có hơi khoa trương một chút nhưng tôi và Phó Chi Hành đều là con một, phụng dưỡng cha mẹ hai bên cũng không dễ chút nào.
Hôn lễ này đối với bọn họ mà nói có thể là chuyện không chỉ dừng lại ở hai người là tôi và Phó Chi Hành.
“Mua dưới tên em đi, coi như là sính lễ.” Phó Chi Hành vừa đùa vừa nghiêm túc nói.
Men rượu làm phản ứng của tôi rất chậm, tôi nghĩ ngợi một lúc mới hắng giọng một cái rồi từ từ xoay đầu qua nói: “Của hồi môn mới đúng.”
Phó Chi Hành cười hì hì: “Em nói cái gì thì là cái đó.”
Hôm nay chuyện rắc rối đã kết thúc rồi, tâm trạng tôi được thư thả thế nên cũng có tâm trạng cãi vặt với hắn một chút, nhìn hắn nói: “Hình như anh không tự nguyện lắm.”
“Sao anh dám chứ cục cưng.” Tay của Phó Chi Hành vòng qua eo tôi: “Anh hận không thể theo họ của chồng nữa đó.”
“… Nói nhăng nói cuội.”
Hai người chúng tôi đối diện nhau, mặt của hắn cách tôi rất gần.
Con ngươi sâu và hàng mi dày phản chiếu trong đáy mắt của tôi, Tôi không nhịn được mà phân tâm mấy giây, thầm nghĩ gương mặt này của Phó Chi Hành thực sự rất đẹp.
“Lơ đãng cái gì đó?” Tay của Phó Chi Hành cứ dùng lực ép tôi vào người hắn.
“Không có gì…” Tôi chậm chạp lấy lại sự tỉnh táo, nằm trên người hắn rất lâu, vẫn không nhịn được mà dùng tay sờ lên lông mi của hắn.
Phó Chi Hành bắt lấy cái tay tôi: “Không cho làm càn.”
“Ích kỷ.”
Tôi định rút tay về thì bị hắn dùng lực giữ chặt hơn: “Anh ích kỷ vậy đó.”
Một tay của hắn giữ lấy eo tôi, tay còn lại nắm lấy tay tôi khiến tôi không di chuyển được chút nào.
Tôi chống cự một hồi đành phải bỏ cuộc, buông lỏng cả người lên người hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Nhìn mấy giây, tôi há miệng cắn vào cằm của hắn.
“Ui…” Phó Chi Hành hít một hơi thật sâu: “Lại sao nữa đây hả tiểu tổ tông?”
“Bỏ em ra.” Tôi nói.
“Không buông.” Phó Chi Hành cũng chơi xấu: “Em cắn đi, cắn cho đã để mai mọi người xem thử xem, ông chủ Thời đằng sau là một người hay bắt nạt như thế nào.”
Tôi uống say phản ứng chậm, nói không lại hắn, chỉ đành dùng hành động để báo thù.
Tôi buông cằm của hắn ra rồi cắn vào môi hắn, Phó Chi Hành tránh không kịp, bị tôi cắn một cái, máu tươi cứ thế mà chảy ra ngoài ngay lập tức.
Tôi vô thức nhận ra bản thân có hơi quá đáng rồi.
“Xin lỗi anh…” Tôi vì cảm thấy áy náy không ngừng, cẩn thận liếm môi của hắn: “Em không phải cố ý đâu.”
Phó Chi Hành không nói gì, tôi cho rằng hắn đang giận nên trong lòng trỗi lên một cảm giác bất an, muốn ngẩng đầu nhìn hắn nhưng lại không dám nhìn.
“Chi Hành…” Bởi vì cảm thấy có lỗi, tôi lại liếm chỗ hắn bị cắn, sau đó nhẹ nhàng để lại một cái hôn: “Xin lỗi.”
Cuối cùng trôi qua rất lâu, Phó Chi Hành khẽ nói: “Bé cưng.”
Giọng hắn vừa trầm thấp vừa điềm tĩnh, nghe có vẻ không giống dáng vẻ giận dữ, tôi nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn: “… Hửm?”
Giọng Phó Chi Hành nhẹ nhàng, thở dài nói: “Sao em ngoan như vậy.”
Tôi nghe không hiểu, vẫn giữ tư thế sững sờ như vậy nhìn hắn cả buổi.
Phó Chi Hành xoa đầu tôi, dùng ngữ điệu dỗ dành con nít nói: “Vừa uống rượu là trở thành một cục cưng ngoan ngoãn, đây là ma pháp của hoàng tử nhỏ à?”
Lần này tôi nghe hiểu rồi, không biết bởi vì trong người còn men rượu hay là vì ngữ điệu của hắn cưng chiều, mặt của tôi nóng lên, vội di chuyển ánh mắt nói: “Em không có.”
Phó Chi Hành kéo eo của tôi rồi ôm tôi lại, để tôi ngồi đối diện lên đùi của hắn rồi nhìn tôi hỏi: “Thực sự hôm nay chỉ uống có một chút à?”
“Ừm.” Tôi gật đầu: “Chỉ có một ly, nhiều như vậy.”
Vừa nói tôi vừa giơ một ngón tay của mình cao hơn, Phó Chi Hành cau mày: “Như vậy cũng không ít.”
“Hôm nay thắng được kiện, mọi người đều rất vui vẻ.” Tôi tự biết mình sai, rũ mí mắt xuống khẽ nói.
“Tại sao uống rượu mà không cho anh đi đón em?” Phó Chi Hành lại hỏi.
“Bởi vì…”
Tôi không nói nên lời.
Bởi vì tôi và Thẩm Nam Tự ở cùng nhau, vì quan tâm đến cảm xúc của cậu ta cho nên mới từ chối Phó Chi Hành.
Tôi biết cái này không nên, suy cho cùng nếu bản thân tôi ở bên ngoài uống rượu thì nhất định Phó Chi Hành sẽ lo lắng.
“Bé cưng.” Phó Chi Hành hít một hơi thật sâu, giả vờ như trách móc nói: “Hôm nay em không để anh đi đón em.
Về còn cắn anh rồi trách mắng anh, quá đáng quá đi.”
Tôi biết hắn không phải thực sự trách tôi nhưng trong lòng vẫn không thể không áy náy, vô thức nắm chặt lấy vai hắn qua lớp vải mỏng, nói: “Em không có.”
“Vậy ai cắn anh?” Phó Chi Hành hỏi.
“…” Tôi nghẹn lời, ngay giây phút đó, chủ động tiến đến hôn lên môi hắn.
Lần đầu tiên do tôi hoàn toàn chủ động, tôi nhớ lại bình thường Phó Chi Hành hôn mình như thế nào, dùng cách mà hắn dạy tôi mà hôn hắn một cách rất nghiêm túc.
Tư thế này của tôi bắt buộc phải cong lưng cúi đầu.
Sau khi hôn xong, mặt dây chuyền nhỏ rơi ra khỏi người tôi khi tôi ngẩng đầu dậy, lắc qua lắc lại lơ lửng trên không trung.
Phó Chi Hành nhìn thấy, hắn chớp chớp mắt, cầm lấy mặt dây chuyền hỏi: “Cái gì đây?”.