Sau đó, Phó Chi Hành lấy miếng mác treo bằng gỗ từ cái áo khoác mới mua cho tôi xuống, ký lên mặt sau hai chữ “Gạo Nếp” rồi treo lên cửa nhà mèo con.
Phó Chi Hành biết vẽ, viết chữ cũng rất đẹp.
Treo biển số nhà lên, cuối cùng nhà mới của Gạo Nếp và con nó đã hoàn toàn hoàn thành rồi.
“Trời lạnh như vậy còn dẫn Tiểu Lộ ra ngoài chơi, hay cho cậu rồi.”
Cuối cùng Phó Chi Hành cũng không nhịn được mà nói với Thẩm Nam Tự một câu, nói xong nhìn tôi: “Cục cưng, em lạnh không dẫn em đi ăn lẩu?”
Thời tiết tuyết đầu mùa thực sự rất thích hợp để đi ăn một nồi lẩu nóng hổi, tôi vừa định đồng ý lại nhớ đến Thẩm Nam Tự, chỉ mới do dự chưa tới hai giây đã bị Phó Chi Hành nhìn ra suy nghĩ của tôi.
Hắn xoay đầu qua nhìn Thẩm Nam Tự, miễn cưỡng mà hỏi: “Cậu đi không, cùng nhau?”
“Tôi…”
“Đi cùng đi, cậu cũng chưa có ăn tối.”
Tôi ngắt ngang sự chần chừ của Thẩm Nam Tự, cậu ta nhìn tôi rồi nở một nụ cười nhạt nhẽo: “Ừm, được.”
Trận tuyết này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Nếu như không phải đèn xe phản chiếu lấp lánh trên đường nhựa thì rất khó để người khác tin rằng không lâu trước đó có tuyết rơi.
Phó Chi Hành đã chọn một nhà hàng lẩu ở vùng lân cận.
Vừa may bên trong nhà hàng còn một gian chỗ ngồi nên chúng tôi không cần đợi chỗ.
Lúc đợi lên món, Phó Chi Hành chuẩn bị bộ đồ ăn và rót một ly trà ấm cho tôi như bình thường.
Tôi cầm ly trà, ngửi được mùi thức ăn thơm thoang thoảng trong nhà hàng, cuối cùng cảm thấy có hơi đói.
“Hôm nay hai người còn đi đâu chơi nữa?” Phó Chi Hành thuận miệng hỏi.
“Luôn ở công ty, tối đến mới ra ngoài.” Tôi nói.
“Lần sau ít nhất gọi cho anh một cuộc điện thoại.” Hắn hít sâu một hơi, chìa tay qua xoa bụng tôi: “Anh mới có thể đón em sớm được.”
“Lần sau tôi sẽ nhắc anh ấy.” Thẩm Nam Tự ngồi ở đối diện, bĩnh tĩnh mà tiếp lời.
“… Hai người.” Tôi nhìn Phó Chi Hành rồi lại nhìn Thẩm Nam Tự một cái: “Tôi không phải ba tuổi.”
Thẩm Nam Tự chống cằm, nghiêm túc nhìn tôi nói: “Thích một người, thì sẽ cảm thấy người đó là con nít.”
“Tôi chỉ nghe qua đàn ông khi rơi vào bể tình thì tính tình sẽ trở nên trẻ con.” Tôi vẫn không bị lay động, thản nhiên nói: “Bản thân mình trẻ con, cho nên cũng coi đối phương như con nít.
Yêu đương làm cho người ta giảm đi sự thông minh đó.”
Thẩm Nam Tự mở miệng còn chưa kịp nói gì.
Phó Chi Hành ở bên cạnh cười phì cười một tiếng.
Giống như những gì tôi nói và hắn không có liên quan gì vậy.
Cười xong mới phản ứng trở lại rằng bản thân cũng được bao hàm trong đó, lại giấu đầu lòi đuôi mà cúi đầu, hắng giọng hỏi: “Cục cưng, em ăn bánh pudding chưa? Anh thấy pudding ở bàn bên cạnh cũng khá ngon đó.’
“Không ăn.” Tôi nói.
“Ồ… Được thôi.”
Cuối cùng thức ăn cũng lên đủ, lẩu cũng sôi rồi.
Bình thường chỉ có mỗi Phó Chi Hành gắp đồ ăn cho tôi, hôm nay lại nhiều thêm một người là Thẩm Nam Tự, cái chén trước mặt tôi không trống miếng nào.
Tôi không biết tại sao con người lại có lòng hiếu thắng mạnh như vậy.
Đến cả gắp thức ăn cũng phải phân thắng bại, mắt thấy đồ ăn trong dĩa đang chất chồng thành ngọn núi nhỏ.
Cuối cùng tôi không chịu được nữa, hỏi: “Hai người định cho tôi no chết à?”
“Sao có thể.” Phó Chi Hành buông đũa xuống, rót cho tôi ly nước trái cây: “Uống chút nước đi.”
Thẩm Nam Tự ngồi bàn bên cạnh, hành động không có thuận tiện như Phó Chi Hành.
Cậu ta do dự một lúc, mí mắt nhẹ nhàng cụp xuống mang theo một chút sự áy náy, nói: “Hôm nay trễ như vậy mới ăn cơm, em lo anh đói rồi.”
Phó Chi Hành khịt mũi một cái: “Tối như vậy mới ăn cơm là tại ai.”
Thông thường Thẩm Nam Tự sẽ không đấu khẩu một cách vô vị với Phó Chi Hành.
Lần này cũng vậy, chỉ nhìn hắn một cái không nói cái gì hết.
Phó Chi Hành khơi chuyện thất bại, miễn cưỡng rút nanh vuốt lại rồi cũng không nói gì nữa.
“Được rồi, hai người ăn của hai người, không cần gắp thức ăn cho tôi nữa đâu.” Tôi nói.
“Ồ.” Phó Chi Hành đồng ý một cách buồn bã: “Cục cưng, em ăn chậm chút, muốn ăn gì thì anh gọi nữa.”
“Anh.” Thẩm Nam Tự đổi chủ đề: “Thứ hai tuần sau mở phiên tòa, anh sẽ đi chứ?”
“Thứ hai, có thể không rảnh…” Tôi nghĩ: “Tôi đợi tin tốt từ các cậu.”
“Cậu cũng đâu phải luật sư, kêu Tiểu Lộ đi làm gì?” Phó Chi Hành lại nhịn không được mà lên tiếng dèm pha Thẩm Nam Tự lần nữa.
“Nhưng đây là lần đầu tiên tôi ra tòa…” Thẩm Nam Tự trả lời câu hỏi của hắn, mắt lại luôn nhìn tôi.
Tôi cảm nhận được sự mong chờ từ ánh mắt của cậu ta, an ủi nói: “Đợi lần đầu tiên cậu làm luật sư ra tòa, tôi nhất định sẽ đi.”
“Thật sao.” Thẩm Nam Tự lộ ra nụ cười mỉm: “Em nhớ rồi.”
Lúc về vẫn là Phó Chi Hành lái xe, tôi ngồi ghế phụ và Thẩm Nam Tự ngồi ở phía sau.
Trên đường, Chu Hàng lại gọi điện thoại cho Phó Chi Hành.
Lần trước ra ngoài ăn cơm cùng nhau, cậu ta nói nói gần đây lạnh quá muốn đi nam bán cầu chơi, hỏi tôi và Phó Chi Hành muốn đi không.
Lúc đó chúng tôi chưa đồng ý ngay, hôm nay cậu ấy lại gọi hỏi chuyện này lần nữa.
“Đi đi, đi đi.” Giọng của Chu Hàng từ chế độ rảnh tay truyền ra ngoài: “Xin cậu đó chủ tịch Phó, xin cậu đó ông chủ Thời, không phải sẵn tiện hai người sắp kết hôn sao.
Tôi biết gần đây có một hòn đảo nhỏ vô cùng xinh đẹp đang được bán ra, hai người cùng nhau đi xem thử, thấy được thì mua làm nơi tổ chức hôn lễ, tốt biết bao!”
Phó Chi Hành hắng giọng, nói: “Tôi và Tiểu Lộ kết hôn, cậu nhọc lòng làm gì chứ?”
“Tôi sẵn sàng nhọc lòng lắm rồi.” Chu Hành nói lớn: “Sở thích lớn nhất cuộc đời tôi là tham gia hôn lễ đó.”
Vốn dĩ Phó Chi Hành không muốn đi lắm.
Nhưng bị Chu Hành lái sang một câu kết hôn lấy lòng, cuối cùng cũng không kiên định nói: “Khi nào?”
“Tuần sau đi, nếu hai người đi thì tôi đặt máy bay và khách sạn.”
“Biết rồi, tôi về xem thời gian rồi gọi lại cho cậu.”
“Được, được, được.” Chu Hàng biết Phó Chi Hành nói như vậy là hoàn toàn không có vấn gì rồi, ngay lập tức phấn khởi vô cùng: “Vậy tôi đợi tin từ cậu.
Tạm biệt ông chủ Thời gặp lại sau!”
“Ừm, hẹn gặp lại.”
Cúp điện thoại, Phó Chi Hành hỏi tôi: “Cục cưng, em muốn đi không?”
“Em sao cũng được.” Tôi nói: “Nghỉ ngơi một chút cũng tốt.”
Nói xong đột nhiên nhớ Thẩm Nam Tự vẫn còn ở đây, nhìn qua kính phía sau một cái, đúng lúc cậu ta cũng đang nhìn tôi.
Tia sáng ở trong xe mù mịt, trên mặt cậu ta không có biểu cảm gì.
Ánh mặt hiện lên sự u tối, thấy tôi nhìn cậu ta, lông mày mới giãn ra được một chút rồi nở nụ cười nhạt với tôi.
Tôi thu ánh mắt lại, ngay từ lúc đầu tôi luôn cảm thấy trong mắt của Thẩm Nam Tự có sự thù địch mờ hồ nào đó.
Không phải đối với tôi mà là với Chu Hàng vừa mới nói chuyện điện thoại với Phó Chi Hành.
Tôi đoán có lẽ bọn họ nói đến chuyện hôn lễ khiến cậu ta cảm thấy không được thoải mái.
Thế nên tôi bèn nghĩ, xoay đầu qua hỏi: “Nam Tự.”
“Hửm?” Thẩm Nam Tự nhìn tôi.
“Cậu… Tuần sau rảnh không?”
Tôi hỏi xong, ngược lại là Phó Chi Hành phản ứng trước, không vui mà nói chen vào ngắt ngang lời tôi: “Tiểu Lộ.”
Thẩm Nam Tự cũng nghe hiểu ý của tôi, trên mặt hiện ra vẻ hoảng hốt nói: “Em… có.”
“Cậu có muốn đi cùng chúng tôi không?” Tôi hỏi.
Lần này Thẩm Nam Tự tránh ánh mắt của tôi, cúi đầu yên lặng rất lâu, nhẹ giọng hỏi: “Em có thể không?”
Đột nhiên khung cảnh nhiều năm trước hiện lên trước mắt tôi bây giờ, lúc đó Thẩm Nam Tự ôm đống sách tôi đưa, cũng hỏi nhỏ nhẹ như vậy: “Em có thể không?”
Nhờ vào đèn đường rọi qua ngoài cửa sổ, tôi nhìn thấy hàng mi dài và gò má gầy của cậu ta, trong lòng bị lún xuống một cách không tài nào tả được.
“Ừm.” Tôi nói: “Có thể.”.