Yêu Đi Kẻo Muộn

Chương 44: Chương 44





Ở bên Phó Chi Hành tôi luôn được ngủ yên giấc.

Sau khi thức dậy, các cơn mệt mỏi và đau nhức tối qua không thấy nữa, chỉ là người vẫn lười biếng một chút, nằm trên giường không muốn làm gì hết.
Trong điện thoại có mấy dòng tin nhắn của Thẩm Nam Tự, nói với tôi cậu ta về trường học trước rồi.
[Vết thương của cậu đã đỡ chưa?] Tôi nghĩ đi nghĩ lại, hỏi.
[Không sao, chỉ trầy xước chút thôi.] Thẩm Nam Tự đáp.
Lúc đó phần lớn sự chú ý của tôi đều ở Phó Chi Hành, không có chú ý xem trên người Thẩm Nam Tự còn có vết thương khác hay không.

Nhìn dáng vẻ bùng nổ của Phó Chi Hành thì hơn phân nửa là có rồi.
Tôi thở dài, nói: [Hôm nay Chi Hành có hơi nông nổi, tôi thay anh ấy xin lỗi cậu.]
[Không cần xin lỗi, em không để ý đến chuyện này.] Thẩm Nam Tự nói: [Hơn nữa, em cũng không hy vọng anh sẽ buồn.]
Nhìn thấy hai dòng chữ trên màn hình, tôi nghĩ, không để ý chắc là giả vờ, không hy vọng tôi buồn còn có thể là thật.

Cũng khá khen cho tính cách này của Thẩm Nam Tự, nếu đổi lại người khác, chưa chắc có thể rộng lượng với Phó Chi Hành như vậy
Đang nghĩ ngợi thì Phó Chi Hành đi đến, trên mặt dán một miếng băng cá nhân, trên tay đang cầm một ly nước.

Mới đầu biểu cảm của hắn âm u xám xịt, nhìn thấy tôi tỉnh rồi thì ngơ người ra, trên mặt từ từ lộ một nụ cười thô thiển, hỏi: “Ngủ đủ rồi à?”
“Ừm.” Tôi bỏ điện thoại xuống: “Mặt của anh… Làm sao vậy?”
“Vết thương nhỏ thôi, không có gì.” Phó Chi Hành đưa ly nước cho tôi: “Uống chút nước đi.”
Tôi uống nước hắn cũng trông kế bên, giống như chuyện cỏn con này cũng cần có người chăm sóc vậy.


Qua một lúc sau, hắn chủ động nói: “Khi em ngủ Thẩm Nam Tự có ghé qua, anh bảo cậu ta đi trước rồi.”
Giọng điệu của Phó Chi Hành bình tĩnh đến bất ngờ khiến tôi không thể không đưa mắt sang nhìn, xem xem hắn thật sự bình tĩnh hay đang giả vờ.
“Sao lại nhìn anh như vậy?” Hắn vò tóc tôi: “Anh cũng không phải không nói lý lẽ.”
“Anh không giận nữa à?” Tôi hỏi.
“… Giận cũng không có ích gì.” Hắn lộ ra nụ cười gượng: “Ai bảo Tiểu Lộ của chúng ta bảo vệ cậu ta chứ.”
“Ồ…” Tôi thu ánh mắt lại, nhìn xuống ly thủy tinh trong tay của mình.
Khi đang phân tâm, Phó Chi Hành ôm nhẹ lấy tôi, nói: “Đương nhiên anh hy vọng em là của anh nhưng anh càng hy vọng em luôn được hạnh phúc, vui vẻ.”
Nếu nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên hắn nói với tôi mấy lời này.
Đối với tôi mà nói Phó Chi Hành như vậy có một chút xa lạ, thậm chí từ trong cái ôm của hắn, tôi cảm nhận được những thứ chưa từng có được.

Cho dù bình thường tôi chậm chạp với cảm xúc của con người, nhưng cũng có thể cảm thấy chỗ đó không chỉ là “Anh hy vọng em là của anh.” rồi.
Buổi tối khi về đến nhà tôi vẫn không có sức sống, may mắn là vì đính hôn, hai ngày nay không có công việc gì làm phiền tôi.
Ngày đầu tiên chính thức trở thành vị hôn phu, giữa tôi và Phó Chi Hành so với trước đây không có gì khác biệt.

Buổi tối hắn làm mấy món ăn thanh đạm, hai người chúng tôi tự mình ngồi vào bàn, ăn trong sự yên lặng, giống như bình thường vậy.
Nhưng hình như hắn vẫn hơi quan tâm thái quá với tôi, tôi chỉ vừa nâng mí mắt lên, còn chưa nói gì, hắn đã vội vàng đưa nước sốt qua cho tôi, nói: “Đây.”
“…”
Tôi nhận lấy nước sốt từ tay Phó Chi Hành, cho vô trong dĩa một ít, không nói không rằng đặt trở lại.

Từ đầu đến cuối hắn luôn lặng lẽ nhìn tôi, làm cho tôi thấy không được thoải mái, tôi dừng lại, hỏi: “Anh muốn hả?”
“Hửm?” Hắn sững người một lát: “Ờ… Muốn một ít.”
Tôi bèn cho vô trong dĩa Phó Chi Hành một chút, nghe hắn nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Ăn cơm xong hắn hỏi tôi có muốn xuống lầu tản bộ không, sau đó lại đột nhiên nghĩ gì đó, tự nhiên đổi câu khác nói: “… Hay là ở nhà xem phim?”
Tôi thở dài: “Xem phim đi.”
Tôi và Phó Chi Hành cùng sở thích không nhiều, phần lớn nguyên nhân là do tôi có rất ít sở thích, xem phim là chuyện ít nhất mà hai chúng tôi có thể làm cùng nhau.
Sinh sống ở nước ngoài mấy năm, mỗi năm chúng tôi đều sẽ tham gia liên hoan phim.

Ngoài xem phim ra, đôi khi cũng có những lúc không được vui cho mấy, ví dụ gặp phải bạn trai nhỏ mà Phó Chi Hành từng qua lại hay đang qua lại chẳng hạn.
Tôi nhớ hắn từng qua lại với một người khác.

Tại liên hoan phim quốc tế năm đó.

người kia đạt được thành tựu diễn viên nam chính đột phá nhất nhờ một bộ phim văn học tiên tiến, sau đó thì hành trình làm minh tinh được rộng mở, bây giờ đã là một diễn viên vươn lên tuyến đầu.

Lúc ở liên hoan phim nhìn thấy cậu ta, nam diễn viên trẻ phong lưu đa tình đó dường như không để tâm chuyện Phó Chi Hành đã có vị hôn phu, thậm chí có hứng thú soi mói tôi rất lâu, hỏi tôi có để tâm chuyện ba người bên nhau không, cậu ta sẵn sàng vì tôi mà làm top.
Lúc đó mặt mũi của Phó Chi Hành nhìn rất khó coi, gần như không khách sáo mà cảnh báo với tình nhân nhỏ đừng đá động tới tôi.
Bây giờ nghĩ lại, hình như hắn luôn như vậy, duy chỉ có lần này, cuối cùng gặp phải người không nghe lời hắn.
“Nghĩ gì vậy?” Tôi hoàn hồn trở lại, Phó Chi Hành để trước mặt tôi một dĩa việt quất vừa mới rửa sạch.
“Không có gì.” Tôi vừa phân tâm xong cười với hắn: “Nghĩ đến một số người.”
Động tác của Phó Chi Hành ngưng lại, ồ lên một tiếng rồi tiếp tục hỏi, âm thầm ngồi kế bên tôi, tự mình mở cho bản thân một lon coca.
Vừa đúng lúc, trong bộ phim hôm nay có một nam diễn viên mà nói là muốn ba người bên nhau làm khách mời, nhìn thấy cậu ta ra sân khấu, tôi buộc miệng nói câu: “Em nhớ cậu ta.”
“Tiểu Lộ.” Phó Chi Hành ngồi sắp không vững rồi, do dự rất lâu, nói: “Thật ra anh…”
Tôi quay đầu sang nhìn: “Hửm?”

Phó Chi Hành cầm lon coca trong tay, vết thương trên mặt khiến hắn nhìn vừa suy sụp vừa vô tội, biểu cảm của hắn đều như vậy.
“Anh không có phát sinh quan hệ với cậu ta.” Hắn dè dặt nói: “Lần trước cậu ta mạo phạm em, anh đã không liên lạc với cậu ta nữa rồi.

Anh biết em không thích những người bạ đâu nói đấy, anh bảo đảm sau này sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa.”
“Ồ…” Tôi nghĩ rồi lại nói: “Không sao.”
“Còn có người khác, không hẳn như những gì em thấy đâu.” Hắn tiếp tục nói: “Anh thừa nhận anh đã làm sai rất nhiều chuyện, xin lỗi, đến bây giờ anh mới biết được trước kia anh đần độn đến như vậy.

Nếu không phải Thẩm Nam Tự xuất hiện, có thể anh vẫn còn tiếp tục đần độn.

Tiểu Lộ, xin lỗi, sau này anh sẽ không như thế nữa.”
Tôi không nghi ngờ những gì Phó Chi Hành nói là thật lòng, nhưng mà…: “Bây giờ nói những điều này, có phải…”
“Không trễ.” Phó Chi Hành ngắt lời tôi, lắc đầu nói: “Chúng ta còn ở bên nhau rất lâu, không trễ chút nào.”
Đồng tử của hắn tối đen, nhìn tôi nặng trĩu giống như màu đen dày đặc ngoài cửa sổ vậy.

Nhìn nhau một lúc, tôi di chuyển ánh mắt, nói: “Nhưng mà Chi Hành, nói thật, em không hiểu lắm.”
“Cái gì…”
“Là bởi vì chúng ta sắp kết hôn, hay là vì Thẩm Nam Tự?” Tôi rất ít nói về chuyện này với Phó Chi Hành, trong một lúc không biết nên hình dung cảm giác của bản thân thế nào: “Từ trước đến nay em không cảm thấy anh có lỗi với em, đó là cách anh chọn để sống, em luôn tôn trọng.

Huống hồ, bây giờ giữa chúng ta vẫn không có lời hứa chân thành nào, anh phát sinh quan hệ với bao nhiêu người, đến mức độ nào rồi thì đều là quyền tự do của anh.”
Ngữ điệu của tôi bình thản, tốc độ nói cũng rất chậm, Phó Chi Hành nghe mà đơ người, không chớp mắt một cái.
“Cho nên em không hiểu được, tại sao anh đột nhiên lại vì những chuyện này mà xin lỗi em.” Tôi nghiêm túc nói: “Bởi vì sự xuất hiện của Thẩm Nam Tự khiến anh vô thức nhận ra, hay là vì anh cảm thấy sắp kết hôn rồi, còn phát sinh quan hệ với người khác thì không hợp lẽ thường tình? Vậy em có liên quan gì chứ, những năm qua anh đều như vậy, từ trước đến nay anh cũng không cảm thấy có lỗi với em, bây giờ anh muốn đổi một cách sống khác, không cần phải cầu xin sự tha thứ của em.”
Nghĩ rồi lại nghĩ, tôi nói: “Hay là nói, anh chỉ muốn nghe em nói một câu không có gì để khiến bản thân thấy yên lòng.

Nếu vậy thì em đã nói rất nhiều lần rồi, không có gì, em không để tâm.”
“Tiểu Lộ…” Phó Chi Hành há miệng, giống như không biết nói gì, trôi qua rất lâu, hắn lắc đầu một cách nhẹ nhàng, nói: “Không phải, không phải là vì Thẩm Nam Tự, cũng không phải vì kết hôn, càng không phải vì xin sự tha thứ của em.”

Lần này tôi không có tiếp lời, chỉ đang lẵng lặng nhìn hắn.
Hắn nhìn rất bế tắc, dường như xảy ra hoài nghi với chính bản thân mình, thậm chí đến tôi cũng không nghĩ không được rằng có phải tôi nói không rõ chỗ nào không.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Phó Chi Hành đưa đầu nhìn về hướng tôi, nói: “Em nói đúng, anh không nên nói xin lỗi.”
Giọng của hắn mang theo một chút âm mũi, nghe có chút buồn bã, không biết là cảm giác sai rồi không, có thứ gì đó tôi chưa từng cảm thấy trước đây đang chảy mãnh liệt trong mắt hắn lúc này.
“Anh nên nói… Anh thích em.

Bởi vì ý thức được anh thích em cho nên không muốn nhìn người khác nữa, cho nên ghét Thẩm Nam Tự, cho nên hy vọng kết hôn với em, hoặc là không phải thích, Tiểu Lộ, có thể là anh yêu em.”
Phó Chi Hành nói rồi lại nói, giọng ngày càng xuống thấp: “Anh cũng không biết tại sao, đến bây giờ anh mới hiểu ra.”
Bây giờ đến lượt tôi ở vị trí ban đầu, lúng ta lúng túng nhìn hắn.
Thích, yêu, những từ này từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện giữa tôi và Phó Chi Hành.

Sau khi cú sốc ngắn ngủi qua đi, tôi phản ứng lại hắn là có ý gì, cau màu nói: “Có thể là… Yêu em?”
“Anh không biết thế nào mới được tính là yêu…” Phó Chi Hành nhìn tôi, nói: “Từ nhỏ đến lớn, bất kể anh có buồn bao nhiêu, giận dỗi bấy nhiêu, chỉ cần nhìn thấy em, anh sẽ quên hết tất cả.”
Dường như nhớ được chuyện gì, hắn nở một nụ cười đau đớn nhưng ánh mắt cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
“Nhưng mà xin lỗi, anh quá ngốc rồi.

Anh không biết đây gọi là thích, rõ ràng anh nằm mơ thấy kết hôn với em, xây dựng mái ấm, cùng nuôi dưỡng một đứa trẻ, ở bên nhau sống hết một đời người, anh đều không nhận thức được, đây là thích.”
“Anh cho rằng anh như vậy, chỉ là vì hôn ước của chúng ta.” Phó Chi Hành cười: “Anh đúng là ngốc quá.”
Nụ cười của hắn rất thản nhiên nhưng lại chứa đựng sự buồn bã, tôi không biết nên nói thế nào, lặng lẽ cụp mắt xuống không nói gì.
“Tiểu Lộ… Lúc trước là anh khốn nạn.” Phó Chi Hành cẩn thận nắm lấy tay tôi, chầm chậm sờ lên chiến nhẫn trên ngón tay: “Anh không biết trân quý em, cũng không biết yêu em.

Sau khi Thẩm Nam Tự xuất hiện, anh chỉ biết so đo với cậu ta, anh nghĩ đến cả việc em thích ăn việt quất và không thích ăn dâu tằm cậu ta cũng không biết, cậu ta dựa vào đâu nói thích em chứ? Anh không dám thừa nhận, anh đang đố kỵ, anh đố kỵ cậu ta có thể đứng trước mặt em nói thích em, sao anh lại không làm được… Rõ ràng anh mới là người thích em nhất trên thế giới.”
Tay của Phó Chi Hành vừa to lại vừa ấm áp, bao gọn lấy tôi trong lòng, ấm áp giống như một cái kén vậy.
“Em hỏi tại sao anh lại xin lỗi… Có lẽ là bởi vì, anh thích em đã nhiều năm như vậy nhưng chưa từng dám nói với em.”.