Yêu Đi Kẻo Muộn

Chương 40: Chương 40





Tiệc đính hôn được tổ chức như đã định.

Sau ngày hôm đó Phó Chi Hành lại trở về với dáng vẻ thường ngày, ngày nào cũng về nhà đúng giờ, nếu có tiệc xã giao cũng không về muộn sau 12 giờ.

Những oanh oanh yến yến bên cạnh hắn dường như đã biến mất, hơn nữa kì lạ thay, hắn không còn nhắc đến Thẩm Nam Tự với tôi, cho dù thỉnh thoảng tôi có cùng Thẩm Nam Tự hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, hắn cũng không nói gì. 
Nhưng tôi nhìn ra, hắn vẫn rất để ý, không nói ra chỉ vì sợ tôi không vui, tuy rằng tôi không hiểu được, hắn có lý do gì để bận tâm. 
Sự nhẫn nhịn cuối cùng cũng đạt đến giới hạn sau khi nhìn thấy Thẩm Nam Tự vào hôm tiệc đính hôn.

Tôi ở bên này đang trò chuyện với một vị trưởng bối lâu ngày không gặp, vừa quay đầu một cái đã không thấy Phó Chi Hành và Thẩm Nam Tự đâu.

Đợi đến lúc tôi tìm thấy họ, Phó Chi Hành đang ép Thẩm Nam Tự ở góc hành lang, hai người họ đang tranh cãi với nhau, nhìn có vẻ không ai chịu nhường ai. 
Thẩm Nam Tự nhìn thấy tôi trước, nét mặt chậm rãi, thoáng giật mình nói: “Thời Lộ…” 
Hôm nay cậu ta ăn mặc chỉnh tề hiếm thấy, thế nhưng cổ áo sơ mi lại bị Phó Chi Hành làm cho nhăn nhúm, trước trán vương vãi đôi lọn tóc, ánh mắt nhìn tôi vừa lạc lõng vừa thất thần.
Nếu đem so sánh, Phó Chi Hành có khí chất kiêu ngạo hơn nhiều, khi ánh mắt của Thẩm Nam Tự nhìn qua, trong mắt hắn vẫn chưa giấu được sự tàn nhẫn. 
“Tiểu Lộ.” Hắn thoáng sững người, cau mày hỏi: “Sao em lại đến đây?”

Tôi không nói gì, đi đến nhìn hắn rồi lại nhìn Thẩm Nam Tự rồi hỏi: “Hai người đang làm cái gì thế?”
“Anh…” Phó Chi Hành rõ ràng đã chột dạ nhưng vẫn giả bộ dùng dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng nhìn tôi nói: “Hai chúng ta đính hôn, cậu ta tới làm gì?” 
“Tôi chẳng muốn làm gì cả.” Thẩm Nam Tự rũ chân mày xuống, nhàn nhạt nói: “Người mình thích đính hôn, tôi chỉ là muốn đến xem thử, không được sao?” 
“Chết tiệt, cậu im miệng!” Phó Chi Hành quay đầu ra sau. 
“Phó Chi Hành.” Tôi nhẹ nhàng ngắt lời: “Là em bảo cậu ấy đến.”
Không khí đông cứng lại trong chốc lát, Phó Chi Hành nhìn tôi, đôi mắt ngập tràn vẻ không dám tin: “Em mời cậu ta đến…? Đây là lễ đính hôn của anh và em, em mời cậu ta đến tham dự lễ đính hôn của chúng ta?”
“Một bữa tiệc thôi mà.” Tôi bình tĩnh nói.
Hội trường cách đó không xa rực rỡ ánh đèn, âm thanh của dàn nhạc chầm chậm tựa tơ lụa trôi.

Trớ trêu thay, với tư cách là nhân vật chính của ngày hôm nay, tôi và Phó Chi Hành biến mất lâu như vậy, lại chẳng có ai cảm thấy có chỗ nào không ổn.
Phó Chi Hành hình như muốn nói gì đó, Thẩm Nam Tự đã lên tiếng trước: “Là tôi tự muốn đến, anh không cần làm khó Thời Lộ.”
“Đây không phải chỗ cậu lên tiếng.”
“Được rồi, cậu vào trước đi.” Tôi có chút đau đầu, nhìn Thẩm Nam Tự rồi nói: “Tôi với Phó Chi Hành nói chuyện một chút.”
Sau vài giây nhìn nhau, Thẩm Nam Tự mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Đợi cậu ta rời đi, tôi một lần nữa nhìn sang Phó Chi Hành, nói: “Không nói trước với anh là em không đúng, nhưng em không nghĩ chuyện này lại nghiêm trọng đến thế.


Nếu như anh muốn nổi giận, đợi hôm nay qua đi đã, được không?” 
Một câu nói không biết đã chạm vào dây thần kinh nào của hắn, đợi tôi nói xong, Phó Chi Hành xem ra càng tức giận hơn, nhìn tôi một lúc lâu cũng không nói lời nào.
Rất lâu sau, hắn mới hít một hơi thật sâu, nhìn tôi gằn từng chữ: “Em cảm thấy đây là vấn đề nói hay không nói với anh sao?”
Hai chúng tôi mặc lễ phục đồng bộ với nhau, măng sét và trâm cài áo đều là một đôi.

Hôm nay hắn ăn mặc rất đỗi trang trọng, không thua kém gì con công xòe đuôi trong sở thú.

Buổi chiều lúc hắn bước ra từ phòng thay đồ, tôi suýt nữa tưởng rằng hắn chuẩn bị đi chụp tạp chí. 
Đối mặt với một Phó Chi Hành như vậy, tôi cũng kiên nhẫn hơn so với bình thường, nghiêm túc nói: “Mặc kệ có phải hay không, bây giờ cũng không thích hợp để thảo luận vấn đề này.”
Im lặng một lúc rồi mới lên tiếng, giọng của Phó Chi Hành cực kỳ khó nghe: “Nếu như anh nói, anh vốn dĩ không định làm gì cậu ta, vừa nãy là cậu ta khiêu khích anh trước, em có tin không?”  
Nói thật lòng, tôi không thể tưởng tượng nổi từ “khiêu khích” này lại có thể xảy ra trên người Thẩm Nam Tự, mà đối với Phó Chi Hành, e rằng chỉ một ánh mắt cũng có thể gọi là khiêu khích.
Cuối cùng tôi nói: “Cái này không quan trọng.” 
“Em cảm thấy cậu ta thích em đến mức nào?” Phó Chi Hành nắm lấy cánh tay tôi, âm thanh đột nhiên cao lên gấp đôi: “Bây giờ cậu ta ở cạnh em, ai dám bảo đảm cậu ta không có ý đồ gì khác?” 
“Cậu ta có thích em hay không, thích em bao lâu, đều không quan trọng.” Tôi nhìn Phó Chi Hành và nói: “Còn về ý đồ khác… Có ý đồ nhất, chẳng phải nên là chuyện hôn nhân của hai người chúng ta sao?” 
Cuối cùng Phó Chi Hành cũng không nói gì, nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, chậm rãi thả lỏng ngón tay, tự giễu cười nói: “Em đúng là cái gì cũng không quan tâm…”
“Anh biết là tốt.” Tôi nói: “Ra ngoài lâu như vậy, nên quay lại rồi.”

Sảnh tiệc vẫn như lúc tôi rời đi, vẫn ngợp trong men say, yến tiệc linh đình.

Những bộ váy quý phái của các quý cô trải dài trên thảm tựa những đóa hoa lộng lẫy, mỗi người đều cầm một ly sâm panh trên tay, cùng nhau cười nói vui vẻ trong không gian đầy hoa và nến. 
Thấy tôi và Phó Chi Hành trở về, ánh mắt của các vị khách đều tập trung vào chúng tôi.

Phó Chi Hành vòng tay qua eo tôi một cách tự nhiên như thể chuyện không vui vừa rồi hoàn toàn chưa từng xảy ra vậ.

Sau đó hắn dùng sâm panh để cảm ơn các vị khách, khóe môi luôn nở một nụ cười hoàn mỹ. 
Trước mặt người ngoài, tôi và Phó Chi Hành vẫn luôn rất đẹp đôi.

Mặc dù hắn phong lưu đa tình nhưng khi ở bên cạnh tôi, hắn luôn giữ hình tượng của người chồng hoàn mỹ, tràn đầy phong độ.

Hắn không chỉ nhận uống tất cả rượu được đưa đến trước mặt tôi mà thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng hỏi tôi có mệt không, có muốn nghỉ ngơi một lát không.

Sau khi ngồi vào chỗ, hắn còn thì thầm với tôi, hôn lên trán và tóc mai của tôi như thể không có ai khác ở đó.

Tôi cũng không ngại hợp tác, đáp lại hắn một nụ cười duyên dáng. 
Giả vờ làm người yêu một ngày không khó, cả hai chúng tôi đều thực hiện một cách rất thành thục. 

Vào lúc cao trào của bữa tiệc, Phó Chi Hành long trọng tuyên bố tin tức về đám cưới và đeo nhẫn đính hôn cho tôi.

Hắn và tôi ôm hôn nhau trong tiếng chúc phúc, tiếng ồn ào xung quanh trở nên mơ hồ không rõ, chỉ có đôi môi không cẩn thận bị cắn của tôi mới cho thấy sự thật của nụ hôn.
Phó Chi Hành cuối cùng cũng không kìm chế nổi tính chiếm hữu đang đè nén của mình, dùng âm thanh mà chỉ hai chúng tôi mới có thể nghe thấy thì thầm nói: “Chỉ có anh mới có thể vĩnh viễn ở bên cạnh em.” 
Hôm nay hắn uống rất nhiều rượu, ai mời cũng không từ chối, những nụ hôn nồng nặc mùi rượu.

Tôi bị hôn đến hô hấp khó khăn, cúi mặt xuống không nói lên lời. 
Luôn cảm thấy có một ánh nhìn đang đổ dồn lên người mình, tôi ngẩng đầu lên, qua vai của Phó Chi Hành, tôi trông thấy Thẩm Nam Tự đang ở bên ngoài đám đông. 
Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, trong mắt có nỗi buồn và bi thương không thể nguôi ngoai, cùng những nỗi nhớ và sự ái mộ mạnh mẽ không thể hòa tan, trộn lẫn vào nhau, đè nặng lên trái tim tôi. 
Tôi thở dài một tiếng, ánh mắt dõi theo cậu ta trong vô thức.

Tôi nhìn thấy cậu ta bước đến cây đàn piano và ngồi xuống, dùng mười đầu đầu ngón tay lướt qua các phím đàn, rồi tấu lên một nốt nhạc. 
Ánh sáng lộng lẫy chiếu trên người cậu ta, giống như ánh trăng phủ khắp thân hình. 
Tôi nhắm mắt lại, âm nhạc lưu luyến chảy qua đầu ngón tay của Thẩm Nam Tự, là bản nhạc piano mà cậu ta từng tặng cho tôi.

Vào đêm khiêu vũ trên sân thượng ấy, cậu ta đã nói: “Dear My Heron.”