Yêu Đi Kẻo Muộn

Chương 20: Chương 20





“Bởi vì tôi?” Tôi không hiểu. 
“Ừm, tôi cảm thấy Phó Chi Hành không thực sự xứng với anh.” Thẩm Nam Tự nói. 
Cậu ta nói Phó Chi Hành không xứng với tôi chứ không phải hai chúng tôi không hợp nhau.
“Vì sao?”
“Lúc tôi quen biết Phó Chi Hành, tôi không hề biết anh ta đã có người yêu và sắp kết hôn.” Thẩm Nam Tự bình tĩnh chậm rãi nói: “Lúc đó trông anh ta rất tự do, không giống một người đang bị ràng buộc bởi trách nhiệm, vậy nên sau khi nhìn ra mối quan hệ giữa hai người tôi vẫn không hoàn toàn tin được, bởi vì đứng ở góc độ người ngoài thì Phó Chi Hành hoàn toàn không giống một người sắp sửa kết hôn.”
Lời này nói cũng không sai, bất cứ ai nhìn vào cũng đều nói Phó Chi Hành như vậy. 
“Nhưng tôi cảm giác anh không giống vậy.” Giọng điệu của Thẩm Nam Tự thay đổi: “Tôi nghĩ ngoài Phó Chi Hành ra thì anh chưa từng yêu ai hết đúng không?”
Vấn đề này không dễ trả lời chút nào vì tôi thậm chí cũng chưa từng có tình cảm với Phó Chi Hành. 
Cuối cùng tôi đành nói: “Cũng gần như vậy.”
“Vậy làm sao anh có thể chắc chắn Phó Chi Hành là lựa chọn tốt nhất?” Thẩm Nam Tự nhẹ giọng hỏi.
Cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh Phó Chi Hành đang chơi game ngoài phòng khách.

Hắn rất thích những game khó thao tác, nhưng cho dù hắn có mải mê chơi game đến mức nào thì khi tôi gọi hắn vẫn luôn sẵn sàng bỏ game chạy đến chỗ tôi ngay. 
Trước đây tôi không biết trò chơi đó như thế nào, sau này nghe đồng nghiệp thảo luận với nhau tôi mới biết hóa ra game đó rất khó chơi. 
“Cậu có từng nghĩ đến việc…” Tôi ngẫm nghĩ nói: “Trên thế giới này không có thứ gọi là ‘Lựa chọn chính xác nhất’ không?”
“Nhưng ít nhất vẫn có lựa chọn rất tốt.” Thẩm Nam Tự nói. 
“Ví dụ như?”
“.


.

.

Tóm lại không phải Phó Chi Hành.”
Tôi cố gắng lý giải ý nghĩ của cậu ta, ngẫm nghĩ thật lâu mới nói: “Có lẽ cậu đang lo lắng thay tôi, và cũng có thể do cậu có thành kiến với Phó Chi Hành.

Nhưng đối với cuộc hôn nhân của tôi, tôi có những quyết định của riêng mình.

—- Dù sao đi nữa cũng cảm ơn cậu đã lo lắng cho tôi.”
“Thời Lộ.”
Thẩm Nam Tự còn muốn nói gì đó thì ngoài phòng khách truyền đến giọng nói của Phó Chi Hành: “Cục cưng! Em có đang rảnh không?”
Tôi có thể chắc chắn Thẩm Nam Tự nghe được, bởi vì đang nói đột nhiên cậu ta im bặt.
“Xin lỗi, tôi phải ra ngoài một chút.” Tôi nói: “Lúc về nhớ phải bôi thuốc và chườm đá, chúc cậu ngủ ngon.”
Thẩm Nam Tự trầm mặc một lát rồi nói: “Hẹn gặp lại.”
Tôi ra phòng khách thấy Phó Chi Hành vẫn đang cầm tay cầm chơi game, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình ti vi.


Nghe thấy tiếng tôi bước ra thì hất cằm về phía bàn trà, nói: “Mẹ anh gọi điện thoại đến, anh không rảnh tay để nghe.”
Di động của hắn đặt trên bàn đang rung lên ong ong, tôi bắt máy, bác gái nói bác trai vừa làm xong một cuộc tiểu phẫu, bác sĩ nói các thông số của cơ thể đều cải thiện rất nhiều, bảo chúng tôi không cần lo lắng nhiều. 
Tôi và bác gái hàn huyên vài câu rồi mới cúp mày, Phó Chi Hành vẫn còn chơi game. 
“Đến đây, ngồi xuống với anh.” Hắn vỗ vỗ lên ghế sofa. 
Lúc ở nhà Phó Chi Hành mặc đồ rất đơn giản, một cái áo thun trắng và quần đùi rộng.

Hắn tắm rửa tẩy hết mùi khói thuốc và nước hoa trên người chỉ còn lại mùi hương muối biển bạc hà sạch sẽ, khoan khoái rất dễ chịu của sữa tắm.

Tôi ngồi xuống, hắn ôm lấy vai tôi, xoa xoa tóc tôi, hỏi: “Nãy giờ ở trong phòng ngủ làm gì đó?”
“Không làm gì hết.” Tôi nói.
“Đổi nước hoa rồi à?” Hắn nghiêng đầu ngửi ngửi: “Thơm quá.”
“Là hương liệu em vừa đổi cho phòng ngủ.”
“Là cái lần trước mua ở chợ Tuscany đó sao, mùi rất thơm.”
Chơi xong một ván game, Phó Chi Hành bỏ tay cầm xuống, lười biếng duỗi thắt lưng, ôm lấy tôi ngã xuống sofa như một chú cún bự, hỏi: “Mẹ anh nói gì?”
Tóc của hắn cọ vào người tôi hơi ngứa, tôi đẩy đẩy đầu hắn ra, nói: “Bác trai làm tiểu phẫu, tình hình rất tốt.”
“Thật không, vậy thì tốt quá.” Phó Chi Hành ngẩng đầu nói: “Cuối tuần chúng ta đi thăm cha đi.”
“Được.”
“À đúng rồi, ngày mai em muốn ra ngoài chơi không, cánh tay của Chu Hàng đã đỡ rồi, hôm nay cậu ta bám riết lấy anh hơn nửa tiếng đồng hồ nằng nặc đòi anh ngày mai phải đưa em đến chơi.” Phó Chi Hành nói tiếp. 

Chu Hàng là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm chúng tôi, là một công tử nhà giàu nhưng không ăn chơi lêu lổng hiếm thấy, lần trước cưỡi ngựa vấp phải cành cây ngã đến gãy tay, từ đó đến nay cũng đã lâu rồi tôi chưa gặp lại cậu ấy. 
“Đi đâu chơi?” Tôi hỏi. 
“Cậu ta nói tranh thủ mấy ngày nay thời tiết tốt muốn ra ngoài cắm trại.” Phó Chi Hành lười biếng nói: “Dù sao thì cậu ta cũng không đến hộp đêm hay uống rượu, lần nào cũng đều đổi gió bằng mấy hoạt động ngoài trời này.”
Tôi suy nghĩ kế hoạch ngày mai, gật đầu đồng ý. 
Chiều hôm sau tôi cố gắng xử lý xong công việc trước thời hạn, chưa đến bốn giờ Phó Chi Hành đã gọi điện nói đang chờ tôi ở dưới lầu. 
Hôm nay hắn lái một chiếc xe việt dã rộng rãi, thùng xe đầy ắp đồ hệt như đang chuyển nhà.

Tôi khó hiểu hỏi: “Không phải là Chu Hàng tổ chức đi sao, anh mang nhiều đồ như vậy để làm gì?”
“Đương nhiên là chuẩn bị cho em rồi.” Phó Chi Hành vui vẻ nói, kéo kính râm xuống: “Võng, ghế nằm, ô che nắng, máy phun sương, máy sưởi, áo khoác mỏng, áo khoác dày, đệm hơi, áo ngủ, gối ôm, cốc nước, dụng cụ ăn uống, đồ ăn vặt… Em hài lòng chứ, vương tử điện hạ tôn quý của ta?”
Thấy hắn giơ tay điểm danh từng vật dụng và đồ ăn như vậy tâm tình tôi có chút phức tạp. 
“Nhưng cũng không quá cần thiết…”
“Chu Hàng là một đứa cao lớn thô kệch, ai biết tên đó sẽ quên cái gì.” Phó Chi Hành đeo kính râm lại, đạp ga: “Phòng bệnh hơn chữa bệnh, đi thôi!”
Tôi cứ nghĩ rằng hôm nay sẽ đến sớm, không ngờ hai chúng tôi lại là hai người đến cuối cùng. 
Địa điểm Chu Hàng chọn là một công viên tự nhiên rất lớn ở vùng ngoại ô.

Lúc tôi và Phó Chi Hành đến thì bọn họ đã dựng lều trại và đang chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tiệc nướng tối nay.

Tính luôn tôi và Phó Chi Hành thì có tổng cộng sáu người, bốn nam hai nữ. 
Tôi để ý cách đó không xa cũng có vài nhóm người cắm trại, thậm chí còn đông người hơn nhóm chúng tôi, bốn cái lều trại to nhỏ dựng rải rác trên bãi cỏ.

Phó Chi Hành và Chu Hàng mắc võng, tôi chán nản bước vài bước về phía hoàng hôn, bỗng thấy trong đám người cắm trại có một bóng dáng rất quen thuộc. 

Tôi không dám chắc chắn về bóng người ấy, đến khi người đó xoay lại và được ánh mặt trời hắt vào thì tôi mới nhìn thấy đôi mắt đen láy trầm tĩnh ấy, và mái tóc đen nhánh được ánh chiều tà nhuộm vàng. 
Thẩm Nam Tự cũng nhìn thấy tôi, cậu ta hơi bối rối, rồi khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt, vẫy vẫy tay với tôi. 
Cậu ta quay sang nói gì đó với bạn của mình, sau đó bước về phía tôi như thể đã hoàn toàn quên mất cuộc trò chuyện đêm qua.

Cậu ta đến trước mặt tôi tự nhiên nói: “Anh cũng đến đây chơi sao?”
“Ừm.” Tôi quay đầu nhìn thoáng qua: “Đi cắm trại với bạn, còn cậu thì sao?”
“Tôi cũng vậy.” Cậu ta mỉm cười: “Vừa khéo hôm nay được nghỉ, người bạn hôm qua phải đến đồn cảnh sát của tôi nói muốn ra ngoài phơi nắng cho đỡ mốc meo.”
Trong lúc cậu ta nói, tôi liếc nhìn xem xét cậu ta một chút, nói: “Vết thương của cậu thế nào rồi, không sao chứ?”
Nói xong tôi mới để ý thấy xương gò má bên trái của cậu ta có một vết màu xanh nhạt, có lẽ là vết bầm ngày hôm qua.
“Tôi không sao.” Thẩm Nam Tự mỉm cười lắc đầu: “Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà.”
Hôm nay cậu ta ăn mặc rất giản dị, một chiếc áo thun trắng và một chiếc quần jeans sáng màu, lúc cười rộ trên trông tràn đầy sức sống như hoa cỏ, thậm chí vết bầm trên má trông cũng không quá chướng mắt. 
“Nam Tự!” Một giọng nói từ phía sau truyền đến: “Hình như cái máy chiếu này bị hỏng rồi!”
Tôi nhìn qua, nói: “Bạn cậu gọi kìa.”
Thẩm Nam Tự nhìn tôi, ánh mắt ôn hòa trầm tĩnh nói: “Anh muốn qua chỗ tôi chơi không?”
Tôi quay đầu nhìn Phó Chi Hành ở đằng xa, hắn đã mắc võng xong, đang ngồi dưới ô che nắng.

Công việc này quá dễ dàng dối với hắn, ngay cả Chu Hàng đứng bên cạnh cũng không cần giúp đỡ gì mấy. 
Tôi thu hồi ánh mắt, nói: “Có lẽ tôi cũng nên quay trở về rồi.”
Thẩm Nam Tự cũng không ép buộc, vẫn giữ nguyên nụ cười ôn nhu trầm tĩnh như trước: “Vậy nếu có thể buổi tối gặp lại.”
“Được.” Tôi gật đầu: “Tối nay gặp.”.