Yêu Đến Mức Này Ư?

Chương 3: Tại sao chứ, người đáng chết phải là em mà!




Minh Minh đã chìm trong trong trạng thái mơ mơ màng màng. Anh chỉ mơ hồ nghe tiếng cô gọi tên anh thảm thiết. Tên sát nhân vẫn ở đó, tính mạng của Xảo Liên giờ chỉ nằm trên đầu ngón tay mà thôi. Anh muốn gượng dậy nhưng không còn chút sức nào để vực Minh Minh dậy được nữa. Nhưng còn Xảo Liên, vị hôn thê của anh, người mà anh đã từ bỏ cuộc sống xa hoa ở Mỹ để về học cùng cô, để được gần cô hơn, để được bảo vệ cô khỏi mọi sóng gió nhưng...Không được, anh phải cố gắng lên. Vì Xảo Liên. Tên sát nhân tưởng anh đã chết liền lặng lẽ đến sau lưng cô. Cô hoàn toàn không ý thức được rằng hắn vẫn sống, vẫn đứng đó và chuẩn bị kết liểu cuộc đời cô bằng lưỡi dao dính đẫm máu của Minh Minh. Anh nhìn thấy được ý đồ của hắn, môi mấp máy nói không ra tiếng. Chết tiệt. Tên sát nhân đã đứng ngay sau người mà anh yêu nhất. Ánh mắt của hắn sắc lạnh không kém gì con dao hắn đang cầm. Một nụ cười nham hiểm. Không phải tên sát nhân cười mà là nụ cười người con gái hiền lành, yếu đuối đang khóc lóc thảm thiết trước

mặt anh.

Xảo Liên!

Cô tung cú đá lộn người. Con dao văng ra xa, mặt tên sát nhân cắt không còn một giọt máu. Tuyệt kỹ đó có khi là võ sư Taewondo chứ chẳng chơi. Ngay cả Minh Minh cũng sửng sốt. Làm sao có thể ngờ người phụ nữ mảnh mai, yếu đuối đó đã tung ra một cú đá đẳng cấp như vậy. Đang chìm trong sự hoang mang và ngạc nhiên, bóng đèn chợt rực sáng cả khu rừng, cả ba người giật mình. Tiếng cảnh sát vang lên:

- Lâm Hải Phong, anh đã bị bắt (Lâm Hải Phong là tên sát nhân á)

Mẹ Xảo Liên thấy người con gái bà dính đầy máu tươi thì hốt hoảng, gào khóc:

- Trời ơi, con gái tôi. Xảo Liên con có sao không?

Xảo Liên khóc, nước mắt giọt ngắn, giọt dài:

- Má...máu của Minh.. Minh

MINH MINH!!

Mẹ cô thảng thốt. Sao cô lại biết Minh Minh. Nhưng thôi cô biết hay không không quan trọng, anh do mát máu nhiều lại kiệt sức và thêm cú sốc hơi bị lớn từ cô nên đã ngất lịm. Tiếng còi cứu thương vang lên ráo riết. Xảo Liên gào khóc chạy theo Minh Minh nói lớn:

- Tại sao chứ, người đáng chết phải là em mà!