Yêu Đến Mức Này Ư?

Chương 11: Vì em, hiểm nguy anh không ngại




Mặt Kiểu Kiểu tái dần, phần vì bị đánh quá nhiều, phần do kiệt sức lại bị ngạt khói nên nàng đã lịm đi trên tay Xuân Phong. Chàng hoảng hốt, bế thốc nàng lên, định lao ra ngoài. Bỗng nhiên một thanh củi cháy rực rơi xuống chắn ngang lối ra duy nhất của căn nhà. Xuân Phong điếng người, lúc này chàng thật sự rất rối. Bộ óc đầy hỗn loạn của chàng đang cố gắng giữ tỉnh táo cho cơ thể rã rời kia. Nếu chàng gục ở đây thì nàng sẽ ra sao? Chưa bao giờ chàng phân vân như lúc này.

Minh Minh ở ngoài lo cuống lên, gọi tên hai người liên tục mong có thể biết họ đang ở đâu. Căn nhà sắp cháy thành tro, khói mù trời, lửa bốc lên ngùn ngụt như con rồng lửa giận dữ, gào thét giữa đêm đen. Xảo Liên vẫn chưa tỉnh. Dù anh đã gọi Cứu thương và Cứu hỏa nhưng liệu Kiểu Kiểu và Xuân Phong có thể cầm cự tới khi họ đến?

Đầu Xuân Phong bỗng nảy ra một ý. Nó hơi nguy hiểm một chút nhưng vì nàng... chàng cắn chặt môi. Một hét chói tai vang lên. Xuân Phong dồn hết sức lực ôm cô lao qua biển lửa, đẩy mạnh cánh cửa mặc cho chiếc áo trắng dính máu của nàng bỏng rát. Chàng chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bỗng, vai nhói đau và mơ hồ nghe tiếng Minh Minh gọi tên chàng. Chân vừa chạm ngưỡng cửa, Xuân Phong đã gục xuống, tay vẫn ôm chặt Kiểu Kiểu. Tiếng còi xe cấp cứu vang lên. Anh cùng nhân viên y tế đưa ba người họ lên, thân thể cũng rã rời mỏi mệt

Đèn cấp cứu bật sáng. Anh đã thấy ánh đèn này một lần nhưng lúc đó, người phải nằm đó là anh, không phải Xảo Liên và hai người họ. Giá mà anh có thể thay cho cô đang nặng nhọc từng nhịp thở trong đó. Khi Minh Minh nhìn thấy cô người đầm đìa máu me, thân thể chi chít những vết thương lòng đã xót xa như xát muối vào tim gan. Anh đã nguyện cả đời này phải bảo vệ cho cô nhưng.... Quá mệt mỏi, anh gục xuống ngủ, lòng vẫn bộn bề lo lắng.

Một tháng sau, tất cả đều đã hoàn toàn bình phục. Kiểu Kiểu khi biết Xuân Phong cứu mình thì cảm động lắm, cưng chiều chàng hết mực. Hai người thực sự đã có cảm tình với nhau sau vụ cháy. Nàng còn ngại lắm nhưng chàng thì đã tự tin, đủ can đảm để trong một buổi chiều nhạt nắng, dưới cây sồi già mùa lá vàng quyện vào sắc nắng ngọt lịm như mật, Xuân Phong cầm một chiếc hộp xinh xắn màu hường, tay kia một bó hồng đỏ rực. Chàng quỳ xuống trước mặt Kiểu Kiểu, giơ chiếc nhẫn ra, giọng tha thiết:

- Anh yêu em, đồng ý làm vợ anh nha