Nhìn xe Đường Diệc Sâm quanh co lên núi, Thuỷ Tâm Nhu nhíu mày, “Đường Diệc Sâm, cơm tôi cũng đã cùng anh ăn xong rồi, anh còn mang tôi đi đâu chứ?”
“Thời gian còn sớm, chúng ta đi uống một ly. Tối hôm qua cùng hôm nay em đùa giỡn anh như vậy, em không theo giúp anh uống vài ly xem như nhận lỗi sao?” Môi mỏng của Đường Diệc Sâm hơi hơi nhếch lên, hiện lên đường cong tà mị.
“Uống rượu không cần phải chạy xa như thế đi, vừa rồi quán bar kia cũng được, không khí cũng tốt, chúng ta quay lại chỗ đó, tôi không ngại.” Mặc dù cô không thường ở Hongkong, trong trí nhớ, ngọn núi này không có bất kỳ chỗ vui chơi giải trí nào, giống như vùng này toàn là biệt thự.
‘Bịch’, trái tim Thủy Tâm Nhu như thót lại, lập tức căng thẳng.
“Nơi đó quá ồn, không thích hợp cho chúng ta bồi dưỡng tình cảm, anh dẫn em tới một nơi em sẽ thích.” Hí mắt ngoái đầu nhìn lại, môi mỏng của Đường Diệc Sâm treo một nụ cười thanh nhã, đôi mắt bí hiểm lại tinh nhuệ như phảng phất muốn xuyên qua cô.
Anh muốn dẫn cô lên đỉnh núi sao?
Rất không có khả năng a, đêm nay lại không có sao!
“Đường Diệc Sâm, chúng ta còn nhiều thời gian, chịu nhận lỗi cũng không nhất thiết phải vào lúc này, buổi tối lạnh, huống chi sáng mai tôi còn có một cuộc họp. Đêm nay như vậy trước đi, ngày mai tôi sẽ trịnh trọng mời anh ăn cơm giải thích.
Hiện tại vẫn nên đưa tôi về nhà trước đi. Phong cảnh đẹp, chuyện tốt cũng phải dưới tình huống có tâm tình thưởng thức thì mới có ý nghĩa. Tôi nghĩ tới cuộc họp sáng mai, tâm tình liền sẽ bị ảnh hưởng, cho nên, tôi sợ phá huỷ tâm tình của anh, lãng phí ý tốt của anh.”
Ánh mắt Thuỷ Tâm Nhu chớp động lấp lánh, lúc bờ môi mỏng của Đường Diệc Sâm nhếch lên khi đó, rất nhanh liền bị dập tắt rồi.
“Chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh không ngại. Anh cam đoan với em, nhất định không ảnh hưởng tới cuộc họp sáng mai của em.”
Thuỷ Tâm Nhu không vui bĩu môi, quả nhiên, cô cùng Đường Diệc Sâm không hợp ý.
Bất lực nâng trán, cô nhìn màn đêm bay vút bên ngoài cửa sổ.
Ngọn núi này thật sự yên tĩnh, chỉ có lấm tấm nhiều ánh lửa, không hiểu sao trong lòng cô có chút hoảng loạn.
Mặc dù đánh giá trong khoảng thời gian này, cô vẫn ở thế thượng phong, nhưng dù sao Đường Diệc Sâm che giấu quá tốt, anh làm cho người ta nhìn không thấu, thành ý của anh thật sự là quá quỷ dị rồi.
——————–
Xe dừng tại một khu nhà cao cấp ở lưng chừng núi, Đường Diệc Sâm xuống xe. Sau đó, Thuỷ Tâm Nhu cũng xuống xe đi theo anh vào nhà.
“Đường Diệc Sâm, đây là nhà anh?”
“Xem như là, thỉnh thoảng anh sẽ tới đây nghỉ phép.”
Thuỷ Tâm Nhu liếc nhìn xung quanh, đồ đạc chỉ đơn giản với hai màu đen trắng, rất hợp với con người Đường Diệc Sâm.
Lần đầu tiên cô đi vào không gian riêng tư của anh, mong có thể từ việc trang trí trong phòng nhìn ra cảm xúc chân thật của anh.
Đường Diệc Sâm đi đến một quầy bar cỡ nhỏ, cầm hai cái ly chân dài, rót chai rượu Laffey năm 82 vào.
“Ở trong này cứ tự nhiên, không cần khách sáo.” Ánh mắt cực nóng của anh nhìn chằm chằm Thuỷ Tâm Nhu, khoé miệng thoáng hiện một độ cung tà tứ.
Bỗng dưng, anh mở nút áo, sau đó ném áo sơ mi màu xám ở trên ghế sofa.
Kế đó, đưa tay cởi dây nịt.