Tay đã mở cửa xe định lên xe, Phí Lạc thấy hành động bá đạo cuồng vọng của Đường Diệc Sâm như vậy, anh kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, miệng cũng mở thành hình chữ O.
Không coi ai ra gì, quả thực là coi một người cao lớn như anh vô hình rồi.
Không tự chủ, khoé miệng của anh giật giật vài cái.
Thân thể Phí Lạc trong nháy mắt trở nên có chút cứng ngắc, sắc mặt cũng bắt đầu đen thui, đôi mắt đen sáng quắc loé sáng, giống như con báo hoang trong rừng, nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm cuồng vọng mà bá đạo.
“Này, anh Đường, anh khi dễ một người phụ nữ như vậy không biết xấu hổ sao?” Nói xong, Phí Lạc hung hăng đóng cửa xe lại, lập tức đi vòng qua đầu xe đến phía sau lưng Đường Diệc Sâm.
Đột nhiên anh dùng lực kéo cổ áo thun của anh.
Thình lình bị hôn, Thuỷ Tâm Nhu khó có thể tin chỉ trong nháy mắt vậy mà cô lại quên mất hô hấp, lại càng quên giãy dụa phản kháng.
Ặc…. Đây nhưng là nụ hôn đầu tiên của cô nha, cứ vậy mà lại bị Đường Diệc Sâm cướp mất rồi.
Cả người cô đều ngây ngẩn, thần hồn cũng giống như bị rút đi vậy.
Mặc dù chỉ là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, nhưng mà đôi môi mỏng mềm mại của cô vẫn mang theo hơi ấm thuộc về anh.
Thậm chí lúc bốn cánh môi chạm vào nhau, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, toàn thân thoáng xẹt qua một dòng điện.
Không hiểu sao, tim cô ‘thình thịch’ đập loạn, có chút hoảng loạn bắt đầu nhảy động trong lòng.
Đây gọi là hôn môi. Cô giống như bị bối rối, không những thế khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng. Cô vừa giận vừa hờn.
Mùi thuốc lá hổ phách nhàn nhạt bay vào trong khoang mũi của cô, ngay cả nụ hôn cũng tràn ngập hơi thở của Đường Diệc Sâm.
Trong lúc Thuỷ Tâm Nhu còn kinh ngạc, Đường Diệc Sâm kết thúc nụ hôn, ánh mắt cực nóng nheo lại, thâm sâu vọng vào trong đáy mắt sáng ngời của cô.
Đầu lưỡi liếm lấy hương vị của Thuỷ Tâm Nhu còn dính trên môi, Đường Diệc Sâm không tự chủ vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng mà mơn trớn hàng mi dài mà dầy như cánh quạt kia của cô.
Đối với hành vi dã man của Phí Lạc, anh tuyệt không chấp nhất.
“Anh bạn này, anh quấy nhiễu chuyện vợ chồng người ta ân ái như vậy, anh cực kỳ có phong độ nha!”
Hành động nhỏ của Đường Diệc Sâm rốt cục kéo Thuỷ Tâm Nhu đang thất thần trở về, theo bản năng, cô đưa tay giáng cho Đường Diệc Sâm một cái tát, tức giận rống to: “Khốn kiếp!”
“Nhu Nhu, chúng ta đi, đừng để ý tới anh ta!” Ngay lập tức, Phí Lạc đi lên phía trước kéo Thuỷ Tâm Nhu về phía mình.
Bên môi Đường Diệc Sâm nở một nụ cười ôn nhu thanh nhã, đôi mắt tối đen sâu trầm phảng phất như muốn xuyên thấu cô. “Thuỷ Tâm Nhu, đây chỉ màn dạo đầu thôi. Về sau, chúng ta chẳng những hôn môi, vẫn còn phải làm chuyện vợ chồng nên làm. Anh không ngại lúc này luyện tập với em.”
Kỳ thật, trong lòng anh cũng rất khẩn trương, chỉ là anh che giấu rất khá mà thôi.
Thuỷ Tâm Nhu là người phụ nữ đầu tiên anh hôn, cũng là người phụ nữ duy nhất anh muốn hôn.
Không hiểu sao, anh càng muốn thêm nữa, nụ hôn cũng không phải là mục đích cuối cùng của anh.
Người phụ nữ này cũng quá nóng tính rồi, anh không phải chỉ là hôn cô một chút thôi sao, vậy mà cô lại tát anh một cái. Đôi má đau rát giống như bị lửa đốt vậy.