Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 121: Cô thủy… sắp trở thành vợ cũ của anh đường




Cô nhất định quan tâm anh, bằng không cô sẽ không đưa anh đi bệnh viện. Mừng thầm, chút suy nghĩ đó còn hay hơn cả thuốc, đáy mắt Đường Diệc Sâm đột nhiên lấp lánh phát sáng, cả người nhìn qua cũng có tinh thần hơn.

Anh té xỉu sao?

Anh không biết, anh vẫn đứng như vậy trong mưa, ánh mắt bình tĩnh nhìn phòng Thuỷ Tâm Nhu. Anh nhớ rõ đèn trong phòng vẫn sáng.

“Mẹ, con không sao, không cần phiền Tề Duệ qua đây. Mẹ nói với bác sỹ, bây giờ con muốn xuất viện.”

Đường Diệc Sâm vùng vẫy ngồi dậy, bởi vì anh có chút dùng lực, đụng tới miệng vết thương, chân mày không tự giác hơi hơi chau lại.

“Diệc Sâm, con vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi, trong công ty có Vô Ngân giúp con rồi. Nghe lời, khoẻ hơn mới có sức khỏe tìm con dâu mẹ về.”

“Mẹ, con không muốn ở bệnh viện.”

“Mẹ đi tìm Tề Duệ qua đây, nếu nó đồng ý cho con xuất viện, mẹ sẽ không nói gì nữa.”

Thật sự không lay chuyển được Đường Diệc Sâm, Yến Thục Phân đành phải đi mời Tề Duệ, hy vọng anh có thể khuyên nhủ.

Bà chân trước vừa đi, phòng bệnh Đường Diệc Sâm thình lình xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

“Đường tổng, sắc mặt anh không tốt nha! Bệnh nặng ư?” Dạ Vũ Dực lưu manh nhíu nhíu mày, anh nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm sắc mặt tái nhợt.

Nhìn môi Đường Diệc Sâm khô như vậy, anh rót ly nước cho anh.

Ánh mắt mệt mỏi cho thấy anh mới vừa tỉnh.

“Hôm nay cơn gió nào thổi tới vậy, thổi đại luật sư Dạ bận rộn tới đây, hay là, anh có thiên lý nhãn, biết tôi nằm viện đặc biết đến thăm tôi?”

Phụt… Dạ Vũ Dực nhìn Đường Diệc Sâm cười cười, “Sai, là tôi đặc biệt đến thăm anh, hơn nữa là được người nhờ vả.”

“Ai?” Nhất thời, giọng nói Đường Diệc Sâm lạnh như băng, không có một tia nhiệt độ, ánh mắt thâm sâu ngóng nhìn Dạ Vũ Dực cũng thoáng qua một tia giận dữ.

“Cô Thuỷ… sắp trở thành vợ cũ của anh Đường.”

Đôi mắt như ngọc lưu ly của Đường Diệc Sâm đột nhiên trở nên đen thui không còn sáng sủa, đường nét trên khuôn mặt cũng căng cứng, anh hung tợn trừng mắt nhìn Dạ Vũ Dực. “Cút.”

Dạ Vũ Dực vô vị nhún vai, chậm rãi từ từ nói: “Đường tổng, ngại quá, tôi thay mặt đương sự của mình – cô Thuỷ Tâm Nhu tới, chuyện chưa xong đương nhiên không thể đi.”

Nói xong, anh lấy ra một phần giấy thoả thuận ly hôn từ trong cặp.

Hàng mày anh tuấn nhếch lên, đôi môi mỏng mím chặt, Đường Diệc Sâm lộ ra biểu tình mỉa mai, ánh mắt vô cùng u ám lóe ra khói lửa khinh thường, “Đại luật sư Dạ, anh thường quên rửa mặt sao? Da mặt anh sao lại dày như thế!”

“Đường tổng thực khôi hài, nói đùa cũng đứng nhất. Chúng ta vẫn nên trở lại chuyện chính đi, đương sự của tôi, cô Thuỷ Tâm Nhu yêu cầu ly hôn với anh Đường Diệc Sâm, cô ấy đồng ý không cần phân chia tài sản, ra đi tay trắng.”

“…”

“Phần giấy thoả thuận ly hôn này cô ấy đã ký xong, phiền anh Đường cũng ký đi thôi, để tôi trở về báo cáo kết quả công tác. Kỳ thật, Đường tổng anh đã hời rồi, trong ba năm này, giá cổ phiếu của Liên Khải cùng vốn đầu tư đều tăng, cô Thuỷ đồng ý không phân chia tài sản, thật đúng là có lời cho anh. Hơn nữa, anh còn đê tiện ngủ với người ta ba năm, người ta lại còn không đòi anh một đồng, đi đâu mà tìm được chuyện hời như vậy?”

Nói xong di chuyển tập hồ sơ đến trước mặt Đường Diệc Sâm, cũng đặt phần giấy thỏa thuận ly hôn Thủy Tâm Nhu đã ký xong tới trước mặt anh, lại còn đặt một cây bút máy bên cạnh.

Đôi mắt quan sát đầy ý vị sâu sa đang nhìn thẳng, đôi môi gợi cảm hơi nhếch lên, vẽ ra một đường cong.

Lúc Thuỷ Tâm Nhu tìm tới anh, anh cũng rất bất ngờ, anh còn không tính nhận án ly hôn đặc biệt này. Cô lại ném cho anh một chùm chìa khoá cùng một tờ chi phiếu chưa ghi số. Cô nói, sau khi xong chuyện, tờ chi phiếu kia mặc anh muốn điền phí luật sư bao nhiêu thì điền.

Rất thú vị, không cần suy nghĩ, anh liền nhận.

Gân xanh trên trán giật giật, giọng nói lãnh ngạnh rít qua kẽ răng, đôi mắt nâu của Đường Diệc Sâm điên cuồng thiêu đốt nhìn về phía Dạ Vũ Dực đáng ghét, “Dạ Vũ Dực, anh… lập tức lập tức cút ra ngoài cho tôi. Tôi đã nói với anh, đời này anh đừng mơ kiếm được tiền từ chuyện tôi ly hôn, bởi vì tôi căn bản sẽ không ly hôn.”

Nói xong, Đường Diệc Sâm cầm lấy phần giấy thoả thuận ly hôn kia, tức giận ném về phía Dạ Vũ Dực.

Lực ném kia thật quá mạnh rồi, đến mức gương mặt Dạ Vũ Dực bị trang giấy quẹt một đường dài theo quán tính, rát rát.

“Đường tổng, anh nổi giận với tôi cũng vô dụng thôi, cho dù anh bẻ gãy tôi, tôi cũng phải truyền đạt ý định của đương sự tôi, cô Thủy Tâm Nhu. Anh thô bạo với tôi như vậy, tôi cũng có thể thưa kiện anh.”

Sờ sờ đôi má đau đớn, Dạ Vũ Dực xoa xoa cái cổ của mình một chút.

“Đường tổng, anh nên kiềm chế chút nha, tay anh lại chảy máu rồi kia, kim truyền cũng không chảy nước nữa.” Tám phần là sưng lên rồi, tên lưu manh này cũng không nhíu mày, chỉ hung ác trừng mắt anh.

Hi hi… Dạ Vũ Dực lắc đầu cười cười.

Anh cúi người, nhặt phần giấy thoả thuận ly hôn kia lên.

“Đường tổng, anh có thể không ký tên, anh không muốn ly hôn cũng được. Nhưng về mặt pháp luật, nếu hai bên ở riêng trong hai năm, cô Thuỷ cũng có thể xin ly hôn, đến lúc đó, quan toà có khả năng sẽ phán tình cảm hai người tan vỡ cho phép ly hôn. Tờ chi phiếu này, tôi nhất định có thể tuỳ tiện điền con số lên, chẳng qua là phải trễ hai năm mà thôi.” Bỏ giấy thỏa thuận vào lại trong cặp, sau đó Dạ Vũ Dực lấy ra một tờ chi phiếu không số phủi phủi, cũng giơ lên cho Đường Diệc Sâm xem.

Nhìn sắc mặt âm u của Đường Diệc Sâm, mi nhíu chặt, cơn thịnh nộ từ từ kéo lên, không hiểu sao, tâm tình anh thật tốt.

Rốt cuộc, anh có thể nhìn thấy người đàn ông bày mưu nghĩ kế trước mắt này cũng có thời điểm mất bình tĩnh, thật sự là quá sung sướng.

“Dạ Vũ Dực, đời này anh đừng mơ kiếm tiền từ tôi, tôi và Thuỷ Tâm Nhu căn bản sẽ không ly hôn, anh nằm mơ! Làm việc trái lương tâm, cẩn thận chết lúc nào không hay!”

“Cảm ơn lời khuyên của Đường tổng, tôi tạm thời không quấy rầy anh nghỉ ngơi, tôi sẽ còn trở lại.”

Đã xoay người chuẩn bị rời khỏi, Dạ Vũ Dực bỗng dưng ngoái đầu nhìn lại, trên đầu ngón tay là một chuỗi chìa khóa mà Đường Diệc Sâm vô cùng quen thuộc.

“Thiếu chút nữa đã quên, Đường tổng, đây là đương sự tôi cô Thuỷ Tâm Nhu nhờ tôi trả lại cho anh.”

Quăng chìa khóa xong, Dạ Vũ Dực vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm, mẹ nó, tên khốn kiếp này đã nhịn không được muốn đánh anh rồi.

“Đường tổng, anh cho rằng áp chế hai mươi tỷ của Vạn Huy Châu Bảo nhà người ta thì anh có thể không cần ly hôn sao? Cẩn thận một chút, đừng chọc giận Thuỷ Mộ Hàn.”

Nhất thời, loạt tiếng vỡ đồ vang lên, ngoài kinh ngạc mất bình tĩnh, Dạ Vũ Dực vỗ vỗ ngực.

“Đường tổng, thật nhỏ mọn, coi chừng chết người đó!”

Nhìn đống thủy tinh kia, Dạ Vũ Dực thấy may là mình tránh nhanh, nếu không thật sự bị người ném chết cũng không biết.

“Không muốn chết thì mau cút!”

“Đường tổng, mai gặp, hôm nay anh nên bình tĩnh lại.” Vọt ra đến cửa rồi mới nói, sau đó Dạ Vũ Dực đóng cửa lại.

——————-

Tề Duệ tới khuyên cũng không được, Đường Diệc Sâm khăng khăng muốn xuất viện, anh không lay chuyển được anh ấy, đành phải kê thuốc cho anh mang về uống.

Về chuyện ly hôn, Đường Diệc Sâm gấp rút gọi cho Thuỷ Tâm Nhu, cô lại tắt điện thoại. Anh đến nhà cô, Qua Nhã căn bản không cho anh vào, cũng nói Thuỷ Tâm Nhu không có ở nhà. Đường Diệc Sâm đành phải về tập đoàn Liên Khải trước, cũng gọi Vô Ngân lập tức tới văn phòng anh.

“Vô Ngân, ngày mai tôi muốn Lam Thấm Vi biến mất khỏi Hong Kong, về sau tôi cũng không muốn nghe thấy bất cứ điều gì về cô ta.” Đừng tưởng rằng cô có thể lừa anh, anh không phải đồ ngu, anh rất rõ ràng tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Mượn chuyện Phí Lạc mà nói, mặc dù ý kiến ba anh và anh không hợp nhau, nhưng ông tuyệt đối sẽ không làm chuyện tổn hại tới lợi ích của Liên Khải.

Huống hồ, đắc tội Thương mại điện tử Hoàn Vũ có chỗ gì tốt với Liên khải, cũng như đắc tội với Viễn thông Doanh Khoa, là kẻ ngu ngốc mới có thể nghĩ ra việc bất lợi với mình như vậy.

Người gây ra cục diện muốn một mũi tên bắn chết hai con nhạn này nhất định là người khác!

“Được, chờ chút em sẽ đi sắp xếp.”

Sờ sờ râu ria trên cằm, Đường Diệc Sâm tiếp tục nói: “Cậu bí mật dặn dò xuống dưới, về sau, ngoại trừ công việc, sự việc thuộc quyền hạn của Nguyễn Hàm phải qua tay cô ấy, những việc khác không để cho cô ấy đụng vào, việc gì không cần biết thì không để cho cô ấy biết.”

“Anh Sâm, anh vậy là đang cho cô ấy đi tàu bay giấy sao? Vì sao không trực tiếp sa thải? Dùng người thì không nghi, mà nghi thì không dùng”

“Những chuyện khác không nói, tôi thật sự tán thưởng năng lực làm việc của cô ấy, cũng chỉ có vậy. Tôi thật sự đối xử với cô ấy như bạn tốt, cũng thật tâm mời cô ấy về phát triển. Nếu cô ấy làm quá mức, tôi không thể không quản, càng không thể làm như không thấy. Tìm một người đáng tin khác không bằng cứ dùng cô ấy, dù sao Ôn Nghi đã để mắt tới cô ấy rồi. Thỉnh thoảng cô ấy có hẹp hòi chút, nhưng cô ấy vẫn có năng lực đánh giá.” Ngón tay thon dài cực kỳ quý trọng sờ nhẫn cưới ngón áp út, Đường Diệc Sâm mang vẻ mặt âm trầm mà nói: “Tôi đang đánh cuộc xem cô ấy có bán đứng tôi hay không!”