Đường Khả Tâm nghe nói Vũ Văn Thác sau khi làm xong phẫu thuật vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Ở trong bệnh viện nằm đã nửa tháng, bác sĩ cho biết anh có lẽ sẽ trở thành người sống thực vật.
Tâm sự nặng nề, Đường Khả Tâm mang theo một giỏ trái cây, ôm một bó hoa tươi một mình đến bệnh viện.
Rất không may, mẹ của Vũ Văn Thác – Nhan Dĩ Hinh đang ngây ngốc trong phòng bệnh của anh. Bà vừa thấy Đường Khả Tâm, cảm xúc vô cùng kích động, chửi ầm lên.
“Cô cái đồ yêu tinh hại người, mau cút đi! Cô còn có mặt mũi đến gặp Thác Nhi, cô còn sợ nó chưa bị cô hại đủ thảm sao? Hay là cô tới xem nó đã chết chưa? Thật ngại quá, nó bây giờ còn chưa chết, nhưng mà sống không được thoải mái, tất cả đều do cô ban tặng.”
Nói xong, Nhan Dĩ Hinh cực kỳ không khách khí mà quăng giỏ trái cây cùng hoa tươi Đường Khả Tâm mang đến ra khỏi phòng bệnh VIP. Hơn nữa bà còn đuổi cô ra ngoài, không cho cô thăm hỏi Vũ Văn Thác, càng không cho phép cô tiếp cận anh một bước.
“Bác gái, thật xin lỗi, con chỉ muốn nhìn Vũ Văn Thác một chút, con không có ác ý. Con chỉ nhìn anh ấy, nhìn xong sẽ đi ngay. Vụ tai nạn xe kia không phải con cố ý, con cũng không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy. Nếu con biết hậu quả nghiêm trọng, con nhất định sẽ không làm như vậy.”
Vừa nhắc tới vụ tai nạn xe cộ, sống mũi Đường Khả Tâm cay cay, hốc mắt phiếm đỏ.
Trong khoảng thời gian này, cô vẫn sống trong bóng ma của vụ tai nạn xe cộ đó, hãm sâu vào trong sự hối hận tự trách không cách nào thoát khỏi.
Cô không dám hy vọng xa vời rằng bọn họ sẽ tha thứ cho cô, cô cũng không nghĩ tới trốn tránh trách nhiệm, cô sẽ gánh vác hậu quả, cô đủ khả năng để bù đắp lại.
“Cô hiện tại mới nói những lời này còn ý nghĩa sao? Cô nói xin lỗi, Vũ Văn Thác sẽ tỉnh lại sao? Trước giờ, tôi đã nhìn cô không vừa mắt, cô sao lại có thể khiến người chán ghét như vậy chứ. Nếu không phải ba kiên trì, nói cái gì tôi cũng sẽ không để cho các người ở cùng nhau, càng đừng nói tới đính hôn.”
Nhan Dĩ Hinh như bức tường đứng chắn ở cửa phòng bệnh, ánh mắt hung ác, âm lệ trừng mắt nhìn Đường Khả Tâm, trong mắt bà toàn bộ là lửa giận.
“Bác gái, cầu xin bác, cho con gặp anh ấy một chút đi, xem xong con liền đi.”
“Không được.”
“Còn ra thể thống gì nữa? Nhan Dĩ Hinh, con đang làm gì vậy hả?” Trong lúc hai người đang đứng đối diện, một giọng nói nghiêm nghị giận dữ mắng mỏ truyền đến.
Trên đất bừa bãi, thậm chí tiếng ồn ào còn thu hút một đống người vây xem, mày rậm của Vũ Văn Huyễn chau chặt lại, mặt đen thui.
“Ba…” Bị Vũ Văn Huyễn giận dữ mắng mỏ, Nhan Dĩ Hinh không vui xệ môi, ánh mắt u oán phẫn hận trừng mắt nhìn Đường Khả Tâm.
“Con nít không hiểu chuyện thì cũng thôi đi, Nhan Dĩ Hinh, con là trưởng bối, sao cư xử còn không bằng tụi nó nữa? Con nên học tập Dĩ Hiên nhiều hơn, con về trước đi, tự mình kiểm điểm một phen.” Vũ Văn Huyễn không vui thở dài, đôi mắt sáng tỏ nhìn chằm chằm Đường Khả Tâm đang cúi đầu, hàm răng cắn chặt môi dưới.
Kìm nén một bụng oán khí, Nhan Dĩ Hinh oán hận liếc mắt nhìn Đường Khả Tâm, đi về dưới sự uy nghiêm của ông cụ.
Nếu cô quả thực gả cho Vũ Văn Thác, bà tuyệt không để cho cô dễ chịu.
“Vào đi.”
“Dạ?” Đường Khả Tâm kinh ngạc nhìn Vũ Văn Huyễn. Cô đã chuẩn bị tốt tâm lý bị quở trách một phen, không nghĩ tới ông vậy mà lại để cho cô vào phòng bệnh Vũ Văn Thác.
“Không phải cô muốn gặp Vũ Văn Thác một chút sao? Vậy thì vào đi.”
Vũ Văn Huyễn đã đi vào, Đường Khả Tâm lại vẫn giật mình tại chỗ, giật giật cánh môi. Cô cũng đi vào trong phòng bệnh.