Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 118: Cách một bước




Cô không có lòng tin với anh sao?

Trách cứ anh xong liền bỏ đi!

Cô vẫn không tin anh, tình nguyện rời đi cùng anh ta.

Đường Diệc Sâm tự giễu giật giật khóe miệng, anh đã đau đến vô cảm rồi.

“Sam, sao chị dâu lại đột nhiên bỏ đi thế, không phải hai người muốn cùng đi ăn sao? Thật ngại quá, có phải em nói sai gì rồi không?” Nguyễn Hàm vô tội nhún vai.

Đứng ở ngoài cửa ngây ngốc, Trần Rừng kinh ngạc nhìn Thủy Tâm Nhu rời đi, vợ ngài tổng giám đốc vậy mà khóc, hơn nữa vừa tới liền hung hăng tát cho tổng giám đốc một cái. Lắc lắc đầu, lúc cô xoay người rời đi thuận tay đóng cửa phòng tổng giám đốc lại.

Không biết thế nào, cô cảm thấy vợ chồng tổng giám đốc có phần là lạ, không khí này cực kỳ không phù hợp.

Biểu tình Đường Diệc Sâm như khúc gỗ, anh ngồi trở lại ghế da màu đen, mở hộp thuốc lá lấy ra một điếu ngậm trên miệng, lấy bật lửa ra châm. Anh không để ý tới Nguyễn Hàm.

Anh chỉ cảm thấy đầu đau hơn rồi!

Đặt áo vest của Đường Diệc Sâm lên bàn làm việc, Nguyễn Hàm chỉ đứng cách Đường Diệc Sâm một bước, “Sam, tối hôm qua anh uống nhiều, lúc Tề Duệ đưa anh về nhà để quên áo khoác này ở trên xe em. Anh chiến tranh lạnh với chị dâu rồi sao? Em thấy sắc mặt chị ấy thực sự không tốt, giống như bị bệnh nặng vậy. Phụ nữ mà, muốn đàn ông cúi đầu khom mình dỗ dành, hai vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, không có gì không qua được, rút ra thêm chút thời gian ở bên chị ấy.

Em thấy anh cũng không hay hút nhiều thuốc như vậy, mấy ngày nay thật sự thấy không bình thường, em không muốn mất đi một người bạn chỉ vì ung thư phổi.” Nói xong, Nguyễn Hàm đưa tay muốn lấy điếu thuốc trong tay Đường Diệc Sâm.

Anh né tránh theo bản năng.

“Em đi ra ngoài trước đi, anh muốn yên lặng một mình, chỉ hút vài điếu, không chết được.”

Ánh mắt Đường Diệc Sâm thâm trầm nhìn Nguyễn Hàm, không mang theo chút tình cảm nào.

Ngoài cười nhưng trong không cười giật giật khóe miệng, Nguyễn Hàm mặt không đổi sắc, nói, “Được rồi, em ra ngoài làm việc, anh cũng nghỉ ngơi đi. Tối qua uống rượu, hôm nay đầu nhất định sẽ rất đau. Nếu đau quá, kêu Vô Ngân mua chút thuốc cho anh uống đi.”

Đường Diệc Sâm híp đôi mắt bí hiểm, anh bình tĩnh tiếp tục hút thuốc.

Giờ phút này, anh đặc biệt bình tĩnh, đầu óc cũng vô cùng tỉnh táo!

Thấy Đường Diệc Sâm không hề phản ứng, Nguyễn Hàm thức thời rời đi.

—————-

Tay nắm tay lái, Phí Lạc vẫn thường xuyên liếc trộm Thủy Tâm Nhu đờ đẫn ngu ngơ.

Một màn ái muội vừa rồi kia, cô vậy mà khóc.

So với trong tưởng tượng của anh, cô vẫn còn quan tâm Đường Diệc Sâm, mẹ nó, lòng anh thật sự rất khó chịu!

“Nhu Nhu, anh đưa em về nhà trước, đừng nghĩ ngợi gì hết, nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể cho tốt, nhớ bôi thuốc lên vết thương trên đầu gối.” Anh để Ngụy Lai về Thương mại điện tử Hoàn Vũ trước, sau đó anh cũng sẽ trở về.

Thủy Tâm Nhu không nói gì, cô chỉ máy móc gật đầu, hai tròng mắt cô trống rỗng, một chút ánh sáng cũng không có.

Anh không phải là tâm dược của cô, Phí Lạc cũng cực kỳ thức thời ngậm miệng, tự giễu cười khổ.

Một cái tát vừa rồi tuy là đánh lên mặt Đường Diệc Sâm, nhưng đau nhất vẫn là cô, trong lòng anh rất rõ ràng.

Đưa Thủy Tâm Nhu về nhà an toàn, Phí Lạc lập tức chạy về Thương mại điện tử Hoàn Vũ.

Biết được tin tức anh cùng Chu Mạt đính hôn, anh lập tức nổi trận lôi đình vọt vào phòng Chủ tịch lý luận.

“Ông già, con kiên quyết không đồng ý ba để con cùng Chu Mạt kết hôn, con không thích cô ấy, một chút cảm giác cũng không có.”

“Hiện tại không phải do con lựa chọn, con nhất định phải đính hôn với cô ấy, hai nhà chúng ta đã cùng tuyên bố rõ ràng rồi.” Vẻ mặt Phí Đằng vô cùng nghiêm túc, thái độ của ông cũng tương đối cứng rắn.

Vì để dọn dẹp mấy cái tin tức thất thiệt, ông tổn thất tiền đặt cọc tương ứng với một công ty con, làm cha anh tuyệt không dễ dàng mà.

“Con tình nguyện quay về Mỹ, tiệc đính hôn kia con sẽ không tham dự.”

“Làm càn, trong mắt con còn có ông già này nữa không? Bị truyền thông trắng trợn đưa tin con là cong, con cho rằng mặt mũi ba và con để đâu hả, thiếu chút nữa khiến mẹ con giận ngất đi, cũng may bây giờ có chị con ở cùng bà ấy. Con biết không, giá cổ phiếu Thương mại điện tử Hoàn Vũ đã rớt thành bộ dạng gì rồi? Con còn quan tâm sao?

Ba thấy, con quả thực kém xa Đường Diệc Sâm người ta. Mặc dù nói tình cảm là do tâm sinh, nhưng cũng cần phải có mị lực hấp dẫn đối phương mới được, con cảm thấy con có sao? Làm việc luôn kích động như thế, hành động theo cảm tính, con suy xét đến hậu quả chưa?

Ba cho con đi Mỹ ba năm là để con rèn luyện cho tốt, chỉ cần gặp phải người phụ nữ Thủy Tâm Nhu kia con liền đại loạn, con có trách nhiệm chút được không? Con là Tổng giám đốc Thương mại điện tử Hoàn Vũ, mỗi tiếng nói mỗi hành động của con đều phải vì lợi ích của cổ đông và nhân viên, mà không phải chỉ cho mỗi mình con.”

Khẽ hừ một tiếng, Phí Lạc cực kỳ không vui nói: “Chẳng lẽ ngay cả ba cũng nghĩ là con cong? Sao con lại không quan tâm đến chuyện Thương mại điện tử Hoàn Vũ, ba có hỏi qua con tính xử lý thế nào không? Ba tùy tiện sắp xếp một cuộc hôn nhân cho con, là muốn đem con đẩy vào trong hố lửa, con thà bản thân mình cong thật.”

“Mặc kệ con bằng lòng hay không, cuộc hôn nhân với nhà họ Chu này ba đã quyết định cho con rồi, ngày hôm sau sẽ cử hành tiệc đính hôn. Con không nỡ cắt đi tình cảm kia, ba cắt thay con. Con không phải cong, vừa khéo ba sẽ chính thức khởi kiện tạp chí Tinh tung lời đồn bậy phỉ báng người, truy cứu tới cùng.”

“Xì… Ba đã xử trí xong xuôi cả rồi, sao còn muốn con trở về làm gì?” Hừ lạnh một tiếng, Phí Lạc xoay người bỏ đi, tiếng anh đóng cửa cực kỳ mạnh, phát tiết cơn tức giận của anh.

“Thằng nhóc thối, aizz…” Lắc lắc đầu, Phí Đằng thở dài một hơi, ông càng thêm tán thành quyết định của bản thân là đúng.

Trở lại văn phòng mình, Phí Lạc lười biếng ngồi trên ghế giám đốc hút thuốc.

Giống như bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đồng tử mắt anh co rụt mạnh. Anh lập tức đứng lên, sải bước đi ra khỏi văn phòng, nhắm thẳng phòng thư ký.

“Mấy bữa tối nay các cô có ai tăng ca hay không?” Nói xong, ánh mắt thâm trầm sắc bén kia của Phí Lạc nhìn quét một vòng nhân viên và thư ký trong phòng thư ký.

Thư ký trưởng nhíu mày hỏi: “Tổng giám đốc, không có, chúng tôi đều đến giờ tan làm thì về, chuyện ngày nào đều làm xong ngày đó.”

“À… không có gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, các cô tiếp tục làm việc đi.”

Mấp máy môi mỏng khêu gợi, Phí Lạc xoay người bỏ đi, anh đi tới phòng giám sát để bảo vệ trực ca kiểm tra video giám sát toàn bộ cao ốc Hoàn Vũ vào ngày Thủy Tâm Nhu và Đường Diệc Sâm xảy ra mâu thuẫn.

Nếu Đường Diệc Sâm hoài nghi anh, anh dù sao cũng phải làm rõ ràng. Anh luôn làm việc quang minh lỗi lạc, nếu để cho anh biết là tên khốn nào ở sau lưng hại anh, anh khẳng định để cho đối phương chịu không nổi.

Đều tỉ mỉ xem camera giám sát cùng ngày, còn xem đi xem lại thế nhưng Phí Lạc cũng không nhìn ra một chút manh mối nào.

Hừ… Đường Diệc Sâm tên khốn khiếp lại đê tiện như thế, anh ta vậy mà dám bôi nhọ anh.

Bàn tay to xoa cằm, Phí Lạc đứng dậy đi ra khỏi phòng. Mi tâm nhíu lại liền giãn ra.

Nhìn biểu tình Đường Diệc Sâm, anh ta không giống thuận miệng nói đại, anh ta thật sự vô cùng kích động, anh ta đang tức giận.

Con ngươi đen hoạt bát chuyển động, thình lình, Phí Lạc đi tới bộ phận IT.

“Giúp tôi điều tra internet cao ốc Hoàn Vũ gần đây có xuất hiện tình trạng bất thường gì không?”

“Được, tổng giám đốc.” Không dám thất lễ, dưới cái nhìn chăm chú của Phí Lạc, tổng giám bộ phận IT lập tức cẩn thận gõ bàn phím.

Một hồi, vẻ mặt anh ngưng trọng báo cáo, “Tổng giám đốc, có một lần bị hacker xâm nhập, đối phương lợi dụng phòng thư ký Tổng giám đốc gửi ra một email nặc danh.”

“Chuyện khi nào?” Mi tâm Phí Lạc càng nhíu chặt, khuôn mặt tuấn tú cũng càng thêm nghiêm túc.

“Buổi tối hai ngày trước, 9 giờ 2 phút.”

Phí Lạc bất ngờ đi tới gần nhìn màn hình máy tính Tổng giám.

“Có cách nào truy được IP của đối phương?”

“Để tôi thử xem.”

Sau một lúc lâu, tổng giám IT lắc đầu, “Tổng giám đốc, IP đối phương ở được mã hóa, tra không được.”

“Ừ… cảm ơn!”

Cực kỳ hiển nhiên, anh cùng Đường Diệc Sâm đều bị người đùa giỡn trong tay.

Thật là khốn con mẹ nó kiếp mà!

—————

Trở lại văn phòng, Phí Lạc gọi điện thoại cho Đường Diệc Sâm.

“Anh và tôi đều bị người ta chơi, tôi vừa rồi thiếu chút lật chuyển toàn bộ Thương mại điện tử Hoàn Vũ, vô cùng nghiêm túc xác nhận thực hư việc anh nói tôi dùng đao đâm người. Không có chuyện đó, hệ thống Thương mại điện tử Hoàn Vũ bị hacker xâm nhập, email nặc danh kia là do đối phương lợi dụng server của Thương mại điện tử Hoàn Vũ gửi cho cô ấy.”

“…”

“Có phải gần đây anh đắc tội với ai không, người ta khiến anh chết không được tử tế? Hay là anh thiếu nợ tình cảm của ai đó, người ta muốn đưa anh vào chỗ chết?”

Giọng nói Phí Lạc đầy sự trào phúng khinh miệt.

Ánh mắt thâm trầm sáng quắc, Đường Diệc Sâm hơi nhíu mày, “Thực không phải anh làm? Tôi sẽ đi tra lại một lần, nếu để cho tôi biết là anh làm, tôi khẳng định sẽ không bỏ qua như vậy.”

“Tùy anh, dù sao tôi quang minh lỗi lạc hơn so với anh.”

“Anh tin cũng được không tin cũng chẳng sao, tôi không tìm người viết bậy về anh. Con mẹ nó, anh tưởng tôi là thằng ngốc sao, vợ tôi bên kia mới nháo không thoải mái, tôi biết rõ anh không phải gay lại viết tin tức thất thiệt đó khẳng định đầu óc bị cửa kẹp hỏng. Nhưng theo kinh nghiệm của tôi, tôi không có ngu xuẩn tới mức đó.”

Tỉnh táo lại, suy nghĩ của hai người đàn ông bỗng nhiên cởi mở hơn, giọng nói cũng bình hòa không ít.