Yêu Cuồng Loạn

Chương 74: Biết anh ấy là ai sao?




Editor : Kymiie - Beta : Semii

"Vậy sao?" Quân Cẩn Ngôn thản nhiên nói, cũng không có biểu lộ vui mừng.

Cũng may là phản ứng của anh nằm trong dự đoán của cô, quen biết nhau nhiều năm như vậy, nếu một ngày nào đó Quân Cẩn Ngôn không lộ ra vẻ mặt này nữa, có khả năng Hạ Kỳ sẽ cảm thấy kỳ lạ.

"Hôm nay em mời khách, chúng ta đi ăn chúc mừng nha." Cô nói, mặc dù hai người ở chung nhưng từ trước đến nay cô chưa từng đòi hỏi Quân Cẩn Ngôn bất cứ thứ gì, kể cả tiền tài, nhưng mà không thể phủ nhận rằng bình thường hai người ăn cơm, hoặc là mua sắm linh tinh phần lớn đều là Quân Cẩn Ngôn thanh toán.

Hạ Kỳ chỉ thỉnh thoảng mới trả tiền khi đi mua một ít đồ ở siêu thị, hoặc là đồ ở vỉa hè.

"Chúc mừng?" Quân Cẩn Ngôn hơi nhướng mi.

"Nhưng mà em chỉ mời được những đồ ăn đơn giản thôi, quá đắt em sẽ không mời nổi." Cô nói rõ, sau đó hỏi: "Anh có muốn ăn cái gì không? Hoặc là muốn đi đâu chơi không?"


Anh lắc đầu, có thể nói mọi việc bình thường hoàn toàn không khơi gợi nỗi hứng thú của anh.

Được rồi, xem ra là cô hỏi cũng như không hỏi, ánh mắt của Hạ Kỳ nhìn thoáng qua rạp chiếu phim cách đó không xa, dứt khoát quyết định: "Vậy xem phim đi, vừa lúc gần đây có rất nhiều phim mới." Hơn nữa tiêu tiền ở rạp chiếu phim, cũng thuộc về phạm vi cô có thể chi trả nổi.

Anh khẽ mím môi, đột nhiên hỏi: "Cái này xem như là— hẹn hò sao?"

Cô ngây ngẩn cả người, lập tức gật đầu nói: "Ừ, hẹn hò."

Một nụ cười nở trên đôi môi mỏng, anh kéo tay cô, "Vậy thì xem phim đi, anh cũng muốn cùng Kỳ Kỳ hẹn hò."

Dáng vẻ của anh tươi cười, xinh đẹp tuyệt trần lại hồn nhiên mê người, cô phát hiện bản thân mình càng ngày càng dễ bị chìm đắm bởi nụ cười của anh. Anh rất ít khi cười, nhưng mà một khi đã cười, dù là nụ cười vui vẻ giống như trẻ con, hoặc là tươi cười xinh đẹp, đều sẽ mê hoặc lòng người.


Do có rất nhiều phim mới nên cho dù bây giờ là buổi tối nhưng vẫn có rất nhiều người xem. Hạ Kỳ và Quân Cẩn Ngôn mua xong vé xem phim, lúc ở sảnh số 5 kiểm tra vé ở cửa ra vào, Hạ Kỳ vô tình đụng trúng vào một người đàn ông.

"Mẹ kiếp, không có mắt à?" Đối phương nói chuyện lời thô tục, đưa tay muốn đánh Hạ Kỳ.

Nhưng mà, tay còn chưa đánh đến trên người Hạ Kỳ, thì đã bị Quân Cẩn Ngôn chụp lại.

Quân Cẩn Ngôn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương, sau đó cúi đầu nhìn Hạ Kỳ, "Muốn bị bẻ gãy à?" Khẩu khí giống như chỉ đang đơn giản hỏi hắn ta có muốn thêm đá hay không.

Hạ Kỳ há hốc mồm, anh nói bẻ gãy, là bẻ gãy cổ tay đối phương?!

Mà sắc mặt của đối phương đã biến từ màu xanh sang đỏ, khuôn mặt bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo. Bỗng nhiên, người đàn ông dường như nhìn thấy ai đó gọi to lên: "Đại ca, mau tới giúp em!"


Sau đó thì họ nhìn thấy mấy người đàn ông cao lớn vây quanh lại đây, trong đó có một người nói: "Mặc Tích. tại sao còn ở đây, phim sắp bắt đầu chiếu rồi."

"Đại ca, tay của em sắp bị bẻ gãy rồi, anh giúp em đánh chết tên tiểu tử này với!" Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói.

Những người này, nhìn rất giống như giang hồ ngoài là trà trộn ở trên đường, Hạ Kỳ đang nghĩ có nên đi tìm bảo vệ của rạp chiếu phim tới hay không thì cái người đàn ông được gọi là đại ca đã biến sắc, nhìn về thủ hạ của chính mình nói: "Đánh cái gì mà đánh, còn không mau xin lỗi người ta."

Hiển nhiên, tất cả thủ hạ đều ngạc nhiên, đặc biệt là người đàn ông bị Quân Cẩn Ngôn bóp tay, vẻ mặt không thể tin được.

Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Hạ Kỳ giật nhẹ tay áo Quân Cẩn Ngôn nói: "Đi thôi, phim sắp chiếu rồi."
"Không cần bẻ gãy sao?" Anh hỏi.

"Không cần." Cô có chút nhức đầu, "Làm gì có kiểu hở một chút lại bẻ gãy tay người khác!"

Quân Cẩn Ngôn không nói gì, đi theo Hạ Kỳ vào rạp chiếu phim để. Còn lại một đám người, hai mắt nhìn nhau.

"Đại ca, anh làm sao vậy? Cứ như vậy mà thả bọn họ đi?" Có người không nhịn được hỏi.

"Bọn họ? Mày biết bọn họ là ai không?" Đại ca tức giận hừ nhẹ một tiếng, hạ thấp giọng nói, "Đó là Tam thiếu gia nhà họ Quân, Quân Cẩn Ngôn. Có còn nhớ năm đó Nhân gian Bóng Đêm tại sao không còn không?"