Editor: Kymiie
Beta: Semii
" Em là vì Quân Cẩn Ngôn cho nên mới không chịu quay lại với tôi?" Giọng nói lạnh lùng của anh ta vang lên sau lưng cô.
Tự nhiên cô nhớ lại ban ngày Quân Cẩn Ngôn hỏi cô không muốn nói từ "được" có phải vì Diệp Nam Khanh hay không. Mà bây giờ Diệp Nam Khanh cũng hỏi cô câu hỏi tương tự.
"Đúng vậy." Cô hít sâu một hơi xoay người trả lời.
Một câu trả lời đơn giản lại làm cho sắc mặt anh ta trầm xuống,Tai anh ta như ù đi, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay nặng nề đâm vào lòng bàn tay.
"Vì vậy, em cam tâm tình nguyện để cho hắn ta hôn em?"
Hạ Kỳ sửng sốt, lập tức phản ứng lại: "Anh nhìn thấy?" từ chỗ đậu xe của Diệp Nam Khanh đúng là có thể nhìn thấy tình hình trong xe của cô và Quân Cẩn Ngôn.
"Tôi có cam tâm tình nguyện hay không cũng không liên quan đến Diệp tiên sinh đúng không?" Hạ Kỳ nói.
Hai chữ này phát ra từ miệng cô giống như là kim châm, đau đớn đâm vào từng dây thần kinh của anh ta.
"Có phải có liên quan hay không, thử xem sẽ biết!" Diệp Nam Khanh lạnh lùng nói, bước nhanh đến gần cô.
Có ý gì?!
Không đợi Hạ Kỳ kịp phản ứng lại, Diệp Nam Khanh đã đi đến trước mặt cô, một tay ôm eo, tay còn lại giữ chặt cằm cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô.
Không giống với nụ hôn vừa rồi của Quân Cẩn Ngôn, nụ hôn lần này của Diệp Nam Khanh cực kỳ thô bạo Vừa giống như là muốn chứng minh điều gì đó, nhưng cũng giống như đang trừng phạt
Hạ Kỳ giãy giụa muốn đẩy Diệp Nam Khanh ra, nhưng cô càng giãy giụa thì động tác của anh ta lại càng thô bạo. hoàn toàn không giống với vẻ bề ngoài ôn hoà nho nhã của anh ta.
Bàn tay của anh ta bóp chặt hàm dưới khiến cô đau hét ra tiếng.. Anh ta nhân cơ hội cạy ra hàm răng của cô, đầu lưỡi chen vào trong miệng.
Cực kỳ khó chịu... Trong miệng cô toàn là hơi thở của anh ta, đầu lưỡi anh ta đảo qua từng tấc trong miệng, cô muốn tránh cũng không thể tránh.
Miệng của cô hơi mở, nước bọt theo khoé miệng chậm rãi chảy xuống.
Không muốn... Không muốn như vậy!
Đột nhiên cô nhắm mắt, hàm răng cắn xuống.
Ngay lập tức, một mùi máu tươi tràn ngập trong miệng. Đó là - máu của anh ta.
Anh ta dừng lại động tác, nhưng đầu lưỡi lại không rời khỏi miệng của cô, anh ta vẫn duy trì tư thế hôn cô như cũ, hai đôi môi vẫn còn dán sát nhau.
Hô hấp của anh ta phun trên mặt cô, sau vài giây ngắn ngủi lại là nụ hôn mãnh liệt hơn trước đó. Anh ta buộc cô nuốt nước bọt và máu của anh ra xuống.
Người này... điên thật rồi!
" sao không cắn tiếp?" Dưới ánh trăng, khoé môi Diệp Nam Khanh khẽ cong lên xinh đẹp, thấp giọng hỏi. Biểu tình giống như không để bụng lưỡi của mình bị Hạ Kỳ cắn rách.
Hạ Kỳ trừng mắt với Diệp Nam Khanh, gắt gao mím môi không nói chuyện.Hóa ra cắn rách đầu lưỡi người khác cũng không dễ dàng giống như trên phim truyền hình. Khi hàm răng đụng đến đầu lưỡi của đối phương, trong miệng cô tràn ngập mùi máu tươi khiến cô rùng mình.
Hình như anh ta cũng không cần câu trả lời của cô, lại lần nữa cúi người ghé sát vào mặt cô. Sau đó dùng đầu lưỡi còn mang vị máu liếm đi nước bọt vương trên khóe môi cô
"Hạ Kỳ, em còn cảm giác với tôi." Anh ta nói.