Editor : Semii 세미
Số điện thoại di động gọi đến không có tên trong danh bà. Thế nhưng Hạ Kỳ lại bị dãy số quen thuộc đó làm cho giật mình.
Đó là —— số của Diệp Nam Khanh!
Mặc dù cô đã sớm xóa số điện thoại Diệp Nam Khanh trong danh bạ, nhưng dãy số này cô vẫn nhớ rõ. Dù sao cô cũng đã từng thuộc nằm lòng nó.
Trí nhớ của con người thường kỳ quặc như vậy. Muốn quên cũng chẳng quên được, mà nhiều khi muốn nhớ lại thì không nhớ ra.
"Đưa di động cho tôi." Hạ Kỳ nói, tay lại lần nữa với tới bàn tay trái đang cầm điện thoại của Quân Cẩn Ngôn.
Nhưng mà, Quân Cẩn Ngôn lại cánh tay vừa nhấc, tránh khỏi Hạ Kỳ tay.
"Cái này dãy số là của ai?" Anh hỏi.
"Không. . . biết." Cô hơi chột dạ tránh ánh mắt của anh.
"Thật sao?" Anh rũ mi, lông mi thật dài che đi thần sắc của đôi mắt. "Vậy thì nghe là biết người nào."
Quân Cẩn Ngôn đưa di động đưa tới gần đến bên tai, nghe được âm thanh từ điện thoại truyền tới. "Hạ Kỳ. . ."
Đó là giọng nói của một người đàn ông, mà giọng nói này. . . anh từng nghe qua!
Ánh mắt đen như mực của anh càng thêm tĩnh mịch. Quân Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm Hạ Kỳ, môi mỏng chậm rãi nhả ra ba chữ, "Diệp —— Nam —— Khanh!"
—— ——
Điện thoại bị cúp, Diệp Nam Khanh mím chặt môi, lạnh lùng nhìn điện thoại của mình trong tay. Anh ta lường trước việc mình gọi điện thoại cho cô thì Quân Cẩn Ngôn lại là người nghe máy.
Nói cách khác, anh ta hoàn toàn không muốn xuất hiện khả năng này!
Điện thoại bị anh nắm trong tay, càng lúc càng siết chặt hơn. Mãi đến khi mu bàn tay của anh ta nổi gân xanh.
"Vậy là. . . Em vẫn muốn dính líu quan hệ với Quân Cẩn Ngôn sao, Hạ Kỳ?!" Đôi mắt Diệp Nam Khanh híp lại, yên lặng nhìn ảnh chụp.
Thần thái của cô khi ngủ ba năm trước anh ta đã nhìn thấy rất nhiều lần. Nhưng là bây giờ lại nhìn thấy ở trên mạng, hơn nữa cô còn rúc vào người một tên đàn ông khác.
Người đàn ông đó có thể khiến cô yên tâm sao? Yên tâm đến mức có thể yên tĩnh chìm vào giấc ngủ?
Anh ta cảm giác cơ thể có một loại cảm giác không nói nên lời . . Cảm giấc ấy cứ không ngừng đâm chọt vào lòng anh ta. Đây là đang ghen ư?
Anh ta đang ghen tỵ với Quân Cẩn Ngôn, ghen ghét việc gã đàn ông này có thể sát lại gần cô như thế!
Chiếc nhẫn trên tay bị ánh mặt trời phản xạ, phát ra vầng sáng nhàn nhạt.
—— —— ——
Hạ Kỳ đầy kinh ngạc nhìn Quân Cẩn Ngôn nói ra ba chữ Diệp Nam Khanh sau đó trả di động lại cho cô. Màn hình thông báo đã kết thúc cuộc gọi.
Sự việc phát triển như này hoàn toàn ngoài dự đoán của cô. Cô không nghĩ tới việc Diệp Nam Khanh lại đột nhiên gọi điện thoại đến, càng không nghĩ đến điện thoại của cô lại đúng lúc nằm trong tay của Quân Cẩn Ngôn.
Ngoài ý muốn nhất chính là, Quân Cẩn Ngôn nhận điện thoại, còn chuẩn xác nói ra tên của Diệp Nam Khanh.