Ai có thể nghĩ rằng người đàn ông đáng sợ này cũng sẽ có một mặt hoàn toàn khác.
Không dám ở trong phòng bệnh lâu hơn nữa, nữ y tá nói mấy câu rồi rời đi.
Hạ Kỳ đem thức ăn đặt trên bàn nhỏ, nhìn Quân Cẩn Ngôn dùng bữa.
Khi hắn ăn cơm, phần lớn thời gian đều yên lặng, tư thế chuẩn mực giống như cỗ máy tinh vi, mỗi một động tác đều giống như được lập trình sẵn.
Nếu Hạ Kỳ không hé răng nói, chỉ khi nào thực sự cần thiết, Quân Cẩn Ngôn mới chủ động nói chuyện khi dùng cơm.
Hạ Kỳ đánh giá Quân Cẩn Ngôn, đột nhiên có chút hoang mang. Bây giờ thoạt nhìn hắn yên tĩnh, vô hại, nếu chỉ ở bên cạnh hắn như vậy, coi hắn như một người bạn, kỳ thật cũng không phải không thể.
Nhưng một khi hắn trở nên âm ngoan, thô bạo, cô phải làm gì đây?
Khoảng thời gian trì hoãn này của cô, bây giờ tính lại, còn chưa đến hai tháng. Đến lúc đó, cô nên đối mặt với hắn như thế nào đây? Thật sự giống như lời hứa kia, trở thành "thuộc về hắn" sao? Hay là vẫn nên cố gắng thuyết phục hắn, từ bỏ cái ý niệm này? Hoặc là...trốn thoát khỏi hắn?
Trong nháy mắt, trong đầu Hạ Kỳ hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Quân Cẩn Ngôn dùng cơm xong, buông chén đũa, lấy một tờ giấy ăn lau khóe miệng, đột nhiên gọi: "Kỳ Kỳ..."
"A?" Cô phục hồi lại tinh thần.
"Tôi không thích ánh mắt vừa rồi em nhìn tôi."
Hắn nâng ngón tay, đầu ngón tay tinh tế xẹt qua hàng lông mày cô, tuy rằng hắn rất muốn ở trong mắt cô, chỉ có hắn là sự tồn tại duy nhất, nhưng ánh mắt vừa rồi của cô..."Thật giống như bất cứ lúc nào em cũng có thể rời khỏi tôi."
Hạ Kỳ ngạc nhiên, ánh mắt hắn dường như có thể nhìn thấu tâm tư của cô khiến cô không biết nên làm gì, quay đầu đi, tránh khỏi cái nhìn chăm chú của hắn: "Anh nghĩ nhiều rồi, nghỉ ngơi cho tốt, ngủ sớm một chút, ngày mai sẽ xuất viện."
Bây giờ đã là chín giờ rưỡi, cô thu dọn đồ đạc một chút, chuẩn bị rời đi, đột nhiên hắn giữ tay cô lại.
Cô quay đầu, khó hiểu nhìn hắn.
"Ở lại, bên tôi!" Hắn yên lặng nhìn cô, không muốn cô rời đi, muốn cô ở lại bên hắn! Loại khát vọng này, càng lúc càng trở nên mãnh liệt cực điểm.
Khuôn mặt Hạ Kỳ hơi đỏ lên: "Đừng làm loạn!" Nói xong, muốn rút tay về.
"Tôi không có làm loạn." Đột nhiên hắn dùng một chút lực, lập tức cả người cô bị đè trên giường bệnh, cả người hắn gần như ở phía trên người cô, khuôn mặt hắn gần sát mặt cô, hơi thở phả xuống mặt cô mang theo một loại cảm giác ngứa ngáy.
"Ngồi dậy, nếu không tôi sẽ tức giận đó." Mặt cô ngày càng đỏ hơn, tư thế này làm cô nhớ tới mười năm trước, hắn cũng đè cô ở trên giường như vậy.
Hắn vẫn đè xuống người cô, môi khẽ hôn lên chóp mũi, gương mặt...lưu luyến không dứt.
"Tôi muốn em ở lại...bên tôi" Hắn lặp lại, bàn tay đang cầm tay cô càng tăng thêm lực. Hắn luôn cảm thấy nếu một khi buông ra, cô sẽ rời khỏi hắn, không chút lưu luyến nào, hoàn toàn triệt để!
"Quân Cẩn Ngôn." Cô tức giận kêu tên của hắn, lúc này cô thực sự hối hận bản thân đã tới bệnh viện thăm hắn. "Đừng làm cho tôi chán ghét anh."
Động tác hắn bỗng dừng lại, ngay cả cơ thể trong nháy mắt cũng trở nên cứng ngắc: "Nếu tôi buông em ra, em sẽ thích tôi?" Hắn chăm chú nhìn cô, môi lúc đóng lúc mở, từng chữ được thốt ra.
Cô nghẹn họng, lập tức không biết bản thân nên trả lời "Đúng vậy" hay là "Không phải".
"Nhưng mà Kỳ Kỳ, tôi không muốn buông ra" Hắn thẳng thắn nói với cô, mặc kệ đến cuối cùng cô ghét hay là thích, hắn đều không muốn buông ra: "Thật vất vả lắm mới chờ đợi được đến 10 năm, tôi không thể chịu nổi nữa..."