Yêu Cung

Chương 864: Gặp lại Lý Uyển Như




- Được! Ngươi cứ chờ đi. Thiên Vương sẽ giúp ta lấy lại tất cả. Đám giả hỏa các ngươi không thể nào là đối thủ của Thiên Vương được. Luân hồi đã bị mở ra. Trăm quỷ sắp xuất hiện. Đến lúc đó chính là ngày tận thế của các ngươi. Chỉ có ta, chỉ có ta mới có thể sống sót! Ha ha ha ha, chỉ có ta mới có thể trở thành chí cao vô thượng...

Trầm Điễn cười một cách điên cuồng. Sau đó hắn phá tan hư không biến mất không thấy bóng dáng.

Nhìn Trầm Điễn điên cuồng như vậy, mọi người đều lắc đầu. Trầm Điễn đã điên rồi. Việc đã đến nước này, hắn vẫn khăng khăng một mực.

- Luân hồi đã bị mở ra. Trăm quỷ sắp xuất hiện! Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Trong lòng Âu Dương nghĩ tới lời Trầm Điễn vừa nói.

Hắn có mấy phần lo lắng. Có lẽ việc luân hồi bị mở ra, và trăm quỷ xuất hiện đều liên quan tới việc mình đã cắm thanh thần kiếm vào địa ngục tầng thứ mười. Vì thế Âu Dương tạm thời chưa thể nói ra những điều này. Bởi vì tạm thời tất cả còn chưa rõ ràng.

Mình không chỉ bình yên vô sự ở hải ngoại, hơn nữa còn có thể khiến những người này tỉnh ngộ. Tuy rằng Chiến Vương chết khiến Âu Dương bị đả kích rất lớn, nhưng những người này xem ra đều hướng về phía trước. Hơn nữa Âu Dương biết, mình hẳn phải lập tức trở về Chiến tộc. Bởi vì sau khi Chiến Vương chết, Chiến tộc hẳn sẽ điên cuồng trả thù. Nhưng mình lại không nghe nói Chiến tộc xuống núi. Điều này chứng tỏ cái gì? Điều này chứng tỏ hoặc là Chiến tộc đã biến mất, hoặc là đang chờ mình xuất hiện.

Nếu như nói Chiến tộc biến mất, Âu Dương không mấy tin tưởng. Một chọi một, Chiến Vương tất nhiên là vô địch. Nhưng nếu như một Chiến tộc tụ tập lại cùng một chỗ, lực chiến đấu tuyệt đối không tầm thường. Cho dù là toàn thiên hạ đều bỏ đá xuống giếng, muốn hủy diệt Chiến tộc cũng không phải đơn giản như vậy.

- Chư vị, tin tức về Chiến tộc...

Âu Dương hỏi mọi người một chút. Tuy rằng hắn cảm thấy Chiến tộc hẳn không có chuyện gì, nhưng vẫn muốn xác nhận một chút.

Nghe thấy hai chữ Chiến tộc, trên mặt một nhóm người đều lộ ra mấy phần xấu hổ. Cuối cùng vẫn là Bạch Tinh mở miệng:

- Sau khi Chiến Vương chết trận tại hải ngoại này, Chiến tộc liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người!

- Quả nhiên là thế!

Nghe thấy câu trả lời này, Âu Dương gật đầu. Hẳn là Chiến tộc trốn ở chỗ nào đó chờ mình xuất hiện. Có thể trước khi Chiến Vương xuất phát đã nói cho Chiến tộc biết điều gì đó.

Bản thân hắn là một Tịnh Kiên Vương cũng bởi vì Chiến Vương chết sẽ thăng cấp chân chính trở thành Chiến Vương.

- Sau hôm nay nên gọi ngươi là Tiễn Thần đại nhân, hay là Chiến Vương đây?

Ngụy Bỉnh Dập mỉm cười nhìn Âu Dương hỏi. Cho tới bây giờ hắn vẫn cảm thấy sợ hãi đối với kỹ thuật bắn cung của Âu Dương. Lúc trước Ngụy Bỉnh Dập còn cường đại hơn Âu Dương, nhưng Âu Dương với kỹ thuật bắn cung bắn chết quỷ thần kia lại khiến Ngụy Bỉnh Dập chịu thiệt thòi rất lớn.

- Ta vẫn thích các ngươi gọi ta là Âu Dương!

Âu Dương nở nụ cười. Tuy nhiên rất nhanh nụ cười trên mặt Âu Dương chợt cứng lại. Bởi vì hắn nhìn thấy người kia đã xuất hiện trên đảo.

Một nữ tử vô cùng điềm tĩnh. Lúc này Lý Uyển Như đang đứng ở trên hải đảo lẳng lặng nhìn Âu Dương.

Trên mặt nàng không hề tỏ bất kỳ thái độ nào. Giờ phút này trong lòng Âu Dương bỗng nhiên có chút đau đớn. Lý Uyển Như từng bước đi tới ngày hôm nay, có thể nói toàn bộ đều là vì mình. Nếu như không bởi vì mình, từ bảy ngàn năm trước nàng đã có thể lập gia đình, đã hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình. Tuy rằng làm vậy nàng không có tuổi thọ dài vô tận nhưng lại có niềm vui không gì sánh nổi..

Mình xuất hiện đã hoàn toàn làm rối loạn cuộc sống của Lý Uyển Như, khiến nàng chỉ có thể từng bước không ngừng đi theo dấu chân của mình. Nhưng mình lại không cách nào cho nàng dù chỉ một lời hứa hẹn.

- Chư vị, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là Thiên Vương sẽ không xuất hiện. Ta nghĩ chúng ta sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi. Tuy nhiên mọi người không muốn lơ là cảnh giác. Bởi vì trước khi bão táp xảy ra thường thường đều rất yên tĩnh!

Âu Dương biết, hôm nay bọn họ liên hợp không ngờ Thiên Vương lại không xuất hiện. Chắc chắn Thiên Vương cũng đang chờ đợi điều gì đó. Mà bây giờ điều hắn phải làm chính là tìm tới vị trí của Chiến tộc.

Mặc dù lực chiến đấu của mình mạnh tới cực điểm, nhưng trong thời đại này, lực chiến đấu của một người dù mạnh đến mấy cuối cùng cũng có hạn. Giống như Chiến Vương vậy, cuối cùng không phải đã bị bao vây giết chết sao? Nếu như lúc trước Chiến Vương dẫn theo tất cả Chiến tộc đến đây, chỉ sợ cho dù là tứ đại cường giả đồng thời ra tay cũng không có cách nào giữ Chiến Vương lại được.

Mọi người thoáng nhìn về phía Âu Dương, sau đó lại nhìn Lý Uyển Như đang đứng trên đảo một chút. Bọn họ đều mỉm cười.

- Hóa ra ngươi cũng biết sợ...

Tuy rằng Trịnh Tú Nhi tạm thời đè nén sự thù hận xuống, nhưng giữa nàng với Âu Dương vẫn có một cảm giác không thể nói nổi. Sẽ phải có một ngày nào đó, giữa bọn họ phải có một người chết.

- Là người đều sẽ sợ hãi. Ta cũng là người!

Âu Dương thản nhiên nói. Sau đó hắn đi từng bước về phía trên đảo.

Mọi người nhìn thấy biểu hiện của Âu Dương, cũng biết chuyện ngày hôm nay gần như đã kết thúc. Kế tiếp bọn họ chỉ có thể lấy bất biến ứng bách biến, chờ đợi Thiên Vương xuất quỷ nhập thần kia ra tay.

Mọi người đều tin tưởng, lần này Thiên Vương ra tay tất nhiên sẽ kinh động thiên hạ. Bọn họ lại chỉ có thể ứng đối. Dù sao kẻ địch ở trong chỗ tối, bọn họ lại ở ngoài sáng.

Từng bước đi về phía Lý Uyển Như, Âu Dương nhìn thần sắc của Lý Uyển Như có chút buồn bã. Âu Dương biết, giữa hắn với Lý Uyển Như nhất định phải nói cho rõ ràng. Bởi vì hắn hiểu rõ trái tim mình.

- Nhớ ra ta là ai chưa?

Lý Uyển Như nhìn Âu Dương đi tới, trên mặt của nàng không ngờ hiện ra một nụ cười mê người. Nụ cười này khiến Âu Dương có cảm giác không thực.

- Vốn không quên, chỉ có điều không dám suy nghĩ tới thôi.

Âu Dương cố gắng trấn tĩnh. Cũng không biết tại sao, Âu Dương cảm giác mình tình nguyện đơn độc đối mặt với Thiên Vương đáng sợ kia, cũng không muốn một mình đối mặt với Lý Uyển Như.

Lẳng lặng đi tới bên cạnh Âu Dương, Lý Uyển Như nhẹ nhàng kéo cánh tay Âu Dương lên, sau đó nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Âu Dương nhắm mắt lại lẳng lặng cảm thụ giờ phút này.

Âu Dương không nói gì. Hắn biết, đây là món nợ của mình. Mình cần phải trả. Nếu hắn có thể cho Lý Uyển Như một chút thời gian, vậy cứ cho nàng thêm một chút thời gian đi. Dù sao cuối cùng sẽ có một ngày phải nói cho rõ ràng...!

Chuyện hải ngoại xem như tạm thời có một kết thúc. Âu Dương mang theo Lý Uyển Như trở lại thành thị nơi Âu Minh đang chờ hắn. Âu Minh không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hơn nữa không ngờ Âu Minh lại cực kỳ nghe lời, vẫn chờ trong khách sạn, từ đầu đến cuối chưa từng đi ra ngoài.

Khi Lý Uyển Như nhìn thấy Âu Minh gọi Âu Dương là ca ca nàng vẫn có chút kinh ngạc. Âu Dương đã tự mình giải thích cho Lý Uyển Như nghe một chút. Tới lúcnày Lý Uyển Như mới hiểu được mọi chuyện.