Yêu Cung

Chương 847: Lẽ nào nhất định phải đẩy hắn vào chỗ chết




Còn có lời đồn nói Cốc Thanh Vũ không chỉ có địa vị rất cao trong Nhân giới. Hắn còn có quan hệ với Yêu tổ và có chút quan hệ với Tiễn Thần Âu Dương đã biến mất vô số năm.

Thật ra những tin đồn này đều không sai. Cốc Thanh Vũ và Bạch Tinh thật sự rất quen thuộc. Chí ít giữa hai người lúc đó vẫn tồn tại một vài quan hệ nho nhỏ. Chuyện của Âu Dương tại Tiên giới thật ra được truyền ra không phải lợi hại như vậy. Tiễn Thần trước thời đại lớn thật sự là có tư thế quét ngang thiên hạ. Nhưng sau khi thời đại lớn xuất hiện, Tiễn Thần nhất định chỉ có thể giống như hoa trong đầm nhất thời xuất hiện sau đó sẽ trở về hư vô. Cho dù hắn mạnh hơn, trước mặt một thời đại lớn cũng chỉ có thể hạ thấp sự cao quý của hắn.

Cốc Thanh Vũ bưng chén rượu trong tay lên thoáng nhìn về phía những người đang nhìn hắn nói:

- Trong mười năm gần đây, tình hình yên tĩnh một cách thái quá. Rất nhanh sẽ có người cảm thấy chán với tất cả những điều này. Đến lúc thời đại loạn xuất hiện, nếu không muốn bị chôn vùi trong thời đại lớn, sợ rằng chỉ có một biện pháp duy nhất chính là tìm một thâm sơn cùng cốc, bắt đầu ẩn cư!

Những lời Cốc Thanh Vũ nói chính là sự thật. Trong thời đại lớn, cường giả cấp vương giả đều không thể tự vệ. Những người như bọn họ lấy cái gì để tranh hùng?

Nhưng người tự mình biết người lại không nhiều. Chí ít ở đây cũng không có mấy cái. Bất kỳ ai mà không thích sống một cuộc sống đầy nhiệt huyết. Nhưng nhiệt huyết bản thân nó lại mang một chữ huyết. Muốn cảm nhận được điều này, vậy ngươi nên chuẩn bị tốt tinh thần chảy máu đi.

- Ý của Cốc tiên sinh là Chiến tộc còn có thể đến thế gian sao?

Có người thông minh dường như đã nghe được từ trong lời nói của Cốc Thanh Vũ ra điều gì. Nhưng lời hắn nói ra cũng không khiến cho mấy người coi trọng. Bây giờ Chiến tộc như rắn mất đầu lại giống như năm bè bảy mảng. Cho dù là Chiến tộc đến thế gian, khả năng giết chóc cũng có hạn.

- Các ngươi quá khinh thường Chiến tộc. Trong mắt các ngươi Chiến tộc là rắn mất đầu. Trong con mắt của ta, Chiến tộc lại chưa từng rối loạn. Nếu Chiến tộc thật sự rối loạn, vậy bọn họ đã sớm xuất hiện, đã sớm bắt đầu báo thù cho Chiến Vương. Bọn họ vẫn không đi ra, điều này chứng tỏ bọn họ đang đợi!

Cốc Thanh Vũ híp mắt nói.

- Chờ chờ? Chờ đợi cái gì? Lẽ nào Chiến Vương sẽ sống lại?

Có người cười nhìn Cốc Thanh Vũ nói. Thi thể Chiến Vương đã vĩnh viễn bị phong ấn. Lần này cho dù hắn muốn sống sợ là rất khó.

- Hừ! Ngu muội vô tri!

Cốc Thanh Vũ trừng mắt với người trẻ tuổi kia một cái nói:

- Thiên hạ đều biết về cái chết của Chiến Vương. Chiến Vương tất nhiên không thể nào sống lại. Nhưng Chiến tộc không phải chỉ có một Vương!

- Ngươi muốn nói tới Tịnh Kiên Vương Âu Dương sao?

Người hỏi ra câu này liền mỉm cười nói:

- Đúng là Âu Dương rất mạnh. Nhưng dù hắn cường đại thế nào cũng không thể so sánh được với Chiến Vương. Bây giờ Chiến Vương đã chết, lẽ nào Âu Dương còn có thể nghịch thiên hay sao?

- Không ai có thể biết rõ được điều này. Lão hủ từng làm bói cho thiên hạ. Khắp thiên hạ này người duy nhất ta không tính ra được chính là Âu Dương. Âu Dương giống như chưa từng xuất hiện, giống như không nên xuất hiện vậy. Ở trên người hắn có quá nhiều kỳ tích. Chỉ có điều thời gian đã quá lâu, mọi người đều đã quên mất tất cả mà thôi.

Cốc Thanh Vũ than thở.

Âu Dương thật sự là một người thần kỳ. Mỗi lần khi mọi người cảm thấy hắn muốn ngã xuống, hắn đều có thể dùng tư thái còn cường thế hơn đứng lên một lần nữa, chứng minh cho thế giới này thấy sự cường đại của hắn.

Bảy ngàn năm trước mọi người đều cho rằng Tiễn Thần chắc chắn đã chết. Nhưng sau 7000 năm, hắn đích thân lên Chúng Thần Điện thu hồi Thứ Kiêu Cung. Ở ngoài Hàn Băng Cung hắn bắn một mũi tên giết chết tiên tôn khiến cả thế gian khiếp sợ.

Sau khi vào trong mộ của Yêu tổ, Bạch Tinh trên đường đi giả làm heo ăn lão hổ. Đến cuối cùng bỗng nhiên hiện thân, muốn giết chết mọi người. Nhưng ai có thể nghĩ được, ngay cả dưới tình huống như vậy Âu Dương vẫn có thể ngăn cơn sóng dữ? Không chỉ như thế, Âu Dương thậm chí còn dọa dẫm Yêu tổ nhận được một điều kiện. Điều này chỉ sợ là khó có người nào làm được.

Yêu tổ bị người doạ dẫm? Chắc hẳn chuyện này nói ra đều không có người nào tin tưởng. Mà bây giờ Âu Dương lại một lần nữa biến mất. Giống như Âu Dương, Chiến tộc cũng biến mất theo.

- Yêu tộc thiếu nợ Âu Dương một nhân tình. Nhân tình này chỉ sợ Yêu tộc sẽ phải dùng vô số tính mạng đại yêu để trả lại!

Cốc Thanh Vũ nói xong đứng dậy cầm hồ lô rượu ở sát bên cạnh, cứ như vậy bước ra khỏi tửu điếm biến mất không thấy bóng dáng.

- Yêu tộc nợ Âu Dương một ân tình?

Tin tức này chưa bao giờ xuất hiện. Trong lúc nhất thời tin tức kia đã được đồn đại khắp Tiên giới.

Lạc Mai Trấn, Lạc Mai Trấn từ lâu đã là nhà không người trống. Binh hoang mã loạn tại Tây Bắc căn bản không có cách nào đặt chân tới nơi này. Người dân trong thôn này đã sớm chuyển tới thành thị xa hơn. Ngoài Lạc Mai Trấn, có hai người ngồi trong vườn mai uống nước chè xanh nhìn mai hoa rơi lả tả trong cơn gió rét.

- Uyển Như, đáp ứng ta đi!

Trầm Điễn ngồi đối diện Lý Uyển Như. Có thể cầu hôn suốt mấy chục năm chắc hẳn cũng chỉ có một mình Trầm Điễn.

- Nếu như ngươi nguyện ý rời khỏi thời đại lớn này, không đối địch với hắn. Ta liền gả cho ngươi...

Lý Uyển Như nhìn Trầm Điễn. Có lẽ đây là chuyện duy nhất nàng có thể làm cho Âu Dương. Nàng không có lực chiến đấu như Trịnh Tú Nhi. Nàng cũng không có tâm cơ như Trịnh Tú Nhi. Điều nàng có thể làm chính là dùng bản thân mình khiến Âu Dương bớt đi một kẻ địch.

- Được! Ta đáp ứng ngươi. Chỉ cần ngươi chịu gả cho ta, vậy ta sẽ vĩnh không làm kẻ địch của Âu Dương nữa!

Trên mặt Trầm Điễn hiện lên một nụ cười cổ quái. Tuy nhiên lúc này Lý Uyển Như căn bản không nhìn hắn, cũng không nhìn thấy nụ cười trên mặt Trầm Điễn.

- Chúng ta đi hải ngoại thành hôn. Sau khi thành hôn xong chúng ta liền trở về tiếp tục canh giữ nơi này!

Trầm Điễn bỗng nhiên nói ra mấy lời như vậy!

Khi hắn vừa dứt lời, Lý Uyển Như bỗng nhiên dùng ánh mắt giống như nhìn ác ma để nhìn Trầm Điễn. Trong mắt nàng đều là không tin tưởng!

- Hóa ra trong lòng của ngươi vẫn không bỏ xuống được! Lẽ nào nhất định phải đẩy hắn vào chỗ chết mới bằng lòng bỏ qua sao?

Khi Lý Uyển Như nghe đến hải ngoại, nàng liền hiểu, đây nhất định là âm mưu của Trầm Điễn.

- Ha ha ha ha...

Bỗng nhiên, nhứng tiếng cười giống như quỷ mỵ từ trong rừng mai bay ra. Hai bóng người giống như đạp lên hư không từ phía xa đi về phía này. Trầm Điễn nhìn thấy hai người này xuất hiện, dáng vẻ lập trức trở nên cung kính. Lý Uyển Như thấy vậy liền nhíu mày. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Nếu Âu Dương đang ở đây hẳn là sẽ nhận ra được, hai người này chính là nam tử giả Quỷ Vương và Trịnh Tú Nhi kẻ địch lớn nhất của hắn.

- Tiểu cô nương nghĩ quá nhiều rồi. Tuy nhiên ta cảm giác cô nương nói câu này có chút vấn đề. Hắn không bỏ xuống được? Trong lòng cô nương đã bỏ xuống được chưa? Dùng cách thức ủy khúc cầu toàn này để giảm bớt cho Âu Dương một kẻ địch, dùng mình làm lợi thế? Cô ngương thật khờ khạo. Còn nhớ rõ lần trước Âu Dương rời khỏi thế nào không? Lần trước cô nương cũng vì hắn mà làm lợi thế. Nhưng Âu Dương hắn căn bản sẽ không hiểu rõ tất cả những điều này!