Yêu Cung

Chương 699: Thần Tiễn ra đi, lôi điện bi ca




- Còn nhớ lời ta nói không? Sau khi ta chết mang xác ta đi Di Vong Sâm Lâm. Nhớ kỹ. Chuyện này chỉ có một mình nàng biết. Mang xác ta tới Di Vong Sâm Lâm, dùng Kỳ Lân Chân Hỏa đốt ta. biến thành tro cốt, sau đó mang tro của ta đi Chân Linh Giới, tìm một ngày trời trong nắng ấm rải tro ta theo gió, để ta có thể ôm mảnh đất đó.

Trong mắt Âu Dương đã không còn ánh sáng. Hắn biết hiện tại hắn đã đi đến tận cùng. Mắt hắn đã mù!

Mất đi đôi mắt từng khiến hắn oai phong một cõi. Đây là thứ mạnh nhất trong người hắn. Bây giờ mất đi nó, chứng tỏ Âu Dương đã đến đường cùng.

- Không cần! Ta không muốn...

Lý Uyển Như khóc nấc lên, không nói ra lời. Lòng nàng đau nhức dao cắt, nhìn người mình yêu ra đi mà nàng chỉ có thể bất lực cầm tay người yêu.

- Ta mắc nợ rất nhiều người. Cả đời ta dùng mạng người chồng chất ra. Cuộc đời ta đạp trên máu tiến lên. Ta không phải là thiên tài, nhưng ta lại là người kết thúc thiên tài...

Giọng Âu Dương càng lúc càng nhỏ. Âu Dương biết hắn sắp đến giây phút hồi quang phản chiếu.

Nghe nói người sắp chết sẽ có hồi quang phản chiếu. Giây phút kia thần đài tỉnh táo, có thể nhớ hết mọi chuyện trong đời, có thể...

Rất nhanh, nghe thấy tiếng Lý Uyển Như khóc, mắt Âu Dương lóe ra tia huyết quang. Dường như có lực lượng muốn xé rách thiên địa xuất hiện trên người hắn.

- Chàng...chàng...

Lý Uyển Như cảm nhận được lực lượng ngạo nghễ thiên hạ của Âu Dương. Trên mặt nở nụ cười. Nhưng nụ cười mới xuất hiện đã đông cứng lại. Vì nàng phát hiện hắn vẫn là hình dạng già nua. Nếu Âu Dương thật sự hồi phục lực lượng. hắn sẽ biến thành bộ dạng trẻ tuổi. Nhưng hắn không có.

- Đừng đau lòng. Hãy nhớ, sau khi ta đi đừng nhớ ta làm gì. Ta chỉ là khách qua đường, có thể lưu lại trong một góc thế giới một nét nhưng không thể viết khắp thế giới.

Giọng Âu Dương đã trở nên liền mạch. Hắn biết thật sự đã tới tận cùng. Đây là hồi quang phản chiếu.

Lực lượng ngạo nghễ thiên hạ là bi ca cuối cùng ông trời cho hắn phong quang ra đi.

Ầm! Ầm!

Sấm sét lóe lên trong mùa tuyết rơi. Mùa đông có sét? Đây gần như là điều không thể xảy ra. Tia chớp lóe lên, là do ông trời đang đưa tiễn người cả đời nghịch thiên mà đi.

Âu Dương nghe thấy tiếng sấm, nói:

- Dìu ta ra ngoài nhìn thế giới này lần cuối!

Không chỉ chỗ này, trong khoảnh khắc toàn Tiên Giới đều vang tiếng sấm sét rền rĩ.

Nhiều người đứng ở các góc Tiên Giới nhìn sấm sét đột nhiên xuất hiện giống như tới lúc tận thế, thực sự rất khó hiểu.

- Đây là dấu hiệu có cường giả nghịch thiên sắp lìa đời!

Diệp lão đứng trên một ngọn núi cao nhìn bầu trời không ngừng lóe lên những tia sét. Mắt tràn đầy kinh ngạc.

- Có thể dẫn động toàn Tiên Giới tấu lên khúc bi ca cho hắn sao? Đây là một cường giả như thế nào?

Bình Nhi đi theo Diệp lão nhiều năm, có học được chút ít toán thuật. Bình Nhi biết bình thường dù là Tiên Tôn lìa đời, tối đa chỉ khiến lôi điện bi ca trong phạm vi trăm dặm. Dù là đẳng cấp như Diệp lão ra đi, chỉ có lôi điện bi ca trong khoảng trăm vạn dặm. Nhưng hiện tại toàn Tiên Giới vang lôi điện sét bi ca. Đây là một cường giả như thế nào?

- Không...Không lẽ là hắn?

Mắt Diệp lão lóe sáng. Nhưng hắn không trông thấy điều hắn muốn thấy.

Trên Thiên Trụ Sơn, Mã Thanh Hà và Hùng Phong đứng chung với nhau.

Mã Thanh Hà nhìn sấm chớp trên trời lóe lên, chắp hai tay sau lưng, nói:

- Hùng Phong, ngươi tính không sai. Đúng là hắn. Cuối cùng hắn không thể trốn thoát số mệnh, đi tới tận cùng. Có thể dẫn động toàn Tiên Giới cất tiếng lôi điện bi ca vì hắn, xem như hắn sống cũng đáng giá.

- Tông chủ, cuộc đời hắn đều nghịch thiên mà đi, cuối cùng lại bị trời thu. Điều này có chút châm chọc.

Mặc dù Hùng Phong và Âu Dương có thù, nhưng buông xuống thù hận. Nghĩ đến quá khứ của hắn, gã rất khâm phục hắn.

- Kiêu hùng cuối cùng vẫn đi tới phút cuối cuộc đời.

Bạch Hủ Minh đứng trên đỉnh Vạn Tiên Sơn. Hắn nhìn sấm sét không ngừng chớp giật cất tiếng bi ca, lão biết sấm sét vang lên vì sai. Hắn cũng biết xảy ra chuyện gì.

- Gru!!!

Cự cú huyết sắc vọt lên cao, hòa cùng sấm sét trên trời. Nó cố gắng xé rách sấm sét như muốn ngăn cản sấm sét đừng bi ca, dường như chỉ cần ngăn sấm sét bi ca là có thể cản người kia rời đi. Nhưng lực lượng của nó không thể đấu lại với trời. Dù nó có khóc than cỡ nào, hỏa diễm vẫn thiêu đốt chín tầng trời, sấm sét bi ca vẫn vang vọng khắp bầu trời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Thật sự sắp đi sao? Chàng có thể buông xuống tất cả sao? Chàng chặt đứt Thứ Kiêu cung rốt cuộc là vì sao? Lẽ nào chàng không biết trên thế giới này còn có một người lặng lẽ chờ đợi chàng, chỉ cầu xin chàng ngoái đầu lại nhìn sao?

Trong biển mai, Vệ Thi không ngừng rơi lệ. Mãi đến giờ phút này nàng vẫn không chị từ bỏ.

- Cho dù chàng đi ta vẫn sẽ chờ. Bảy ngàn năm không đợi được thì ta lại chờ thêm bảy ngàn năm. Ta chờ đến khi thế giới luân chuyển, chờ đến ngày chàng lại đi đến trước mặt ta, nói với ta chàng chưa từng quên.

Nước mắt của Vệ Thi hòa cùng tiếng rền rĩ trên bầu trời.

Một đêm này sấm sét vang vọng Tiên Giới, bi ca tấu khúc nhạc trên trời. Rất nhiều người thở dài. Cường giả nghịch thiên sắp chết.

Âu Dương đứng trong biển mai, nghe tiếng sấm ầm ầm trên không trung. Nhìn tuyết rơi, ngửi mùi hoa mai, Âu Dương biết đã đến lúc nên buông xuống tất cả.

- Đời này ta mắc nợ rất nhiều người, mắc nợ nàng và nàng ta. Đời này ta không xong rồi. Nhưng ông trời chết tiệt kia, ngươi cho rằng làm như vậy là có thể thu được ta sao? Ta nghịch thiên mà sống, nghịch thiên mà chiến. Dù đến cuối đời ta vẫn không phục ngươi!

Âu Dương chỉ lên trời thét gào. Một tiếng sấm sét như thiên phạt từ trên trời giáng xuống muốn đánh người đàn ông này thành tro tàn.

Ầm!

Trong chớp mắt sát khí trên người Âu Dương hóa thành hìnhma thần. Ma thần này tay cầm đồ đao nghênh đón sấm sét trên trời, chém một nhát. Sấm sét giống như thần long bị ma thần chặt đứt.

Âu Dương nói:

- Ta là vương, sinh ra là vương, chết cũng là vương. Trời không che được mắt ta, cũng không thể thu được mạng của ta!

Từng mảnh sấm sét tan đi.

- Cả trời cũng khuất phục sao?

Lý Uyển Như nhìn tinh hình này, lại bị người đàn ông trước mắt làm giật mình. Người đàn ông này dù đến cuối đường vẫn hùng hồn như thế.

- Uyển Như!

Âu Dương nhẹ nhàng cầm tay Lý Uyển Như, Âu Dương ôm cô gái đã cùng hắn đi đến cuối đời này. Trong lòng hắn dần dần trở lại bình tĩnh, quay về hư vô.

Mùi hương trong biển mai truyền đến, Âu Dương cảm giác mí mắt càng lúc càng nặng. Hắn cố gắng không để mắt khép lại, vì hắn biết khép lại chính là vĩnh biệt.

- Ta muốn vuốt mặt nàng lâu hơn. Ta muốn lại nắm tay nàng. Ta muốn một ngày kia được tiêu dao trong thiên địa, dẫn nàng nắm muôn ngàn phồn hoa. Ta muốn bên nhau không rời...ta muốn...

Giọng Âu Dương cuối cùng biến mất. Cuối cùng hơi thở sự sống đã rời đi.

Cường giả nghịch thiên một đời, cuối cùng đã đi hết đường đời.

Lý Uyển Như cảm giác thân thể người đàn ông tựa vào mình dần dần lạnh dần. Mắt nàng không còn giọt lệ nào nữa. Không phải nàng không bi thương mà nàng đã khóc cạn nước mắt. Trong lòng nàng dường như đã theo cái chết của người đàn ông này mà tách rời khỏi thế gian.