Yêu Cung

Chương 545-546: Hắn chính là Hoàng Thiên Đại Đế




Nam tử đầu đội vương miện, mặc long bào, tay trái cầm theo một thanh trường kiếm màu vàng, lúc này hắn đang đứng trước bức tượng Âu Dương giương cung phá thiên.

Nam tử này chính là Hoàng Thiên Đại Đế, hắn liếc mắt nhìn bức tượng, bức tượng này điêu khắc vô cùng nhập thần, chẳng qua vị trí đặt bức tượng lại khiến cho Hoàng Thiên có chút bất mãn.

Giơ một tay lên, Hoàng Thiên trực tiếp cầm lấy bức tượng cao chừng hơn mười thước này, sau đó thản nhiên trước ánh mắt khó tin của vô số người, tựa như đang cầm một cây bông cứ vậy mà dùng một tay nhấc bức tượng từ trên mặt đất lên.

- Âu Dương lão đệ, đổi vị trí đi!

Hoàng Thiên nói ra một câu, bức tượng trong tay hắn bay ra ngoài, rơi xuống sát mép của quảng trường cách xa ngoài trăm thước, mà Hoàng Thiên làm như thế khiến cho vô số người ở xung quanh trở nên phẫn nộ.

Âu Dương ở tại Đại Vận chính là tín ngưỡng, lúc này thậm chí lại có người dám động vào bức tượng tín ngưỡng của bọn họ, làm sao bọn họ có thể không phẫn nộ, một đám bách tính tay cầm các loại dụng cụ liền đi về phía Hoàng Thiên, mà vệ binh thủ vệ ở nơi này cũng từ xa nhanh chóng chạy tới.

Bì gia, vô số đệ tử Bì gia trông thấy Bì Ba lão tướng quân đi cùng một chỗ với một người trẻ tuổi, bọn họ đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Lấy độ tuổi bọn họ tự nhiên không có khả năng gặp qua được Âu Dương, nhưng bọn họ đã từng được trông thấy bức tượng của Âu Dương.

Nhưng nhìn bức tượng cùng với nhìn chân thân hoàn toàn không giống nhau, hôm nay Âu Dương rõ ràng xuất hiện trước mặt bọn họ, bọn họ cảm thấy vị Thần Tiễn này nhìn qua cũng chẳng khác gì cậu thanh niên nhà bên bao nhiêu, quả thực khó có thể tin nổi.

Bức tượng Âu Dương tràn ngập khí phách "giương cung phá thiên", nhưng chân thân của Âu Dương thì lại ôn hòa như vậy, sự tương phản đó khiến rất nhiều người như lọt vào trong một mảnh sương mù.

- Hậu nhân Lăng gia Lăng Hàn bái kiến Âu Dương thúc thúc!

Từ phương xa truyền đến một thanh âm, Lăng Hàn mang theo nhi tử Lăng Vân đã đi tới trước đại môn của Bì Ba, mà Lăng Túc cùng Âu Dương chính là chí giao, chính xác mà nói, Lăng Hàn tuyệt đối được coi là hậu bối của Âu Dương.

Âu Dương liếc mắt nhìn về phía Lăng Hàn, Âu Dương vẫn nhớ kỹ, lần cuối cùng mình tới Lăng gia quả thực đã từng gặp qua một tiểu gia hỏa tên là Lăng Hàn, chỉ đảo mắt đã qua mấy chục năm, hôm nay Lăng Hàn đã lớn lên, hơn nữa nhìn dáng dấp cũng phải hơn bốn mươi tuổi, mà bản thân vẫn giữ lại hình dáng năm xưa không chút thay đổi nào.

Lăng Hàn xuất hiện khiến người của Bì gia rất giật mình, Lăng Hàn nguyên bản phải ở trước tiền tuyến đại chiến với Tây Kỳ mới đúng, vì sao vào thời khắc trọng yếu như vậy lại có thể gặp được Lăng Hàn ở nơi này?

Không đợi những người này thắc mắc, Lăng Hàn đã cung kính nói ra tất cả:

- Đa tạ Âu Dương thúc thúc xua đuổi bảy mươi vạn đại quân Tây Kỳ giúp Đại Vận.

Lời Lăng Hàn chưa dứt, xung quanh tất cả đều đã ngây ngốc. Bảy mươi vạn đại quân? Bảy mươi vạn đại quân Tây Kỳ ai cũng biết, nhưng lúc này Lăng Hàn lại nói là Âu Dương xua đuổi bảy mươi vạn đại quân kia sao?

Một người xua đuổi bảy mươi vạn đại quân, cần phải có bao nhiêu lực lượng? Kỳ thực lúc đó bọn họ căn bản không có mặt ở hiện trường, bẳng không khi bọn họ thấy Âu Dương chỉ phất tay một cái, bảy mươi vạn đại quân liền bị đẩy lui, sợ rằng sẽ trực tiếp kinh hãi mà ngã lăn ra mất.

Lúc này tam phương ý chí bên người, thực lực Âu Dương đã vượt quá sức tưởng tượng, nếu như Âu Dương nguyện ý, tam phương ý chí hợp thành một mũi tên, một tên này sợ rằng đủ để giết sạch người bên trong tiểu thế giới.

Loại lực lượng này đã vượt quá sức tưởng tượng của con người, dù sao người của tiểu thế giới chứng kiến qua kẻ mạnh nhất cũng chỉ là cửu giai, ngay cả Thánh Thể cũng chỉ là lời đồn đại, cho nên mấy thứ này căn bản đã vượt ra ngoài phạm vi lý giải của bọn họ.

- Vào đi!

Âu Dương hướng về phía Lăng Hàn phất tay, hắn cũng nhìn ra, nếu như mình không mở miệng, phỏng chừng Lăng Hàn sẽ một mực đứng ở bên ngoài.

Lăng Vân bên cạnh Lăng Hàn nhìn chằm chằm vào nhân vật trong truyền thuyết này, chỉ nhìn bằng mắt thì hắn nhận thấy Âu Dương không hề mang lại cảm giác khí chất của cao thủ chút nào.

Lăng Vân khi nhìn vào cha mình, có thể cảm nhận được một loại áp lực như bài sơn đảo hải, nhưng khi Lăng Vân quan sát Âu Dương, lại không hề có một chút cảm giác uy hiếp nào.

Kỳ thực điều này cũng không trách được Lăng Vận, đã đạt được tới cấp bậc như Âu Dương, kỳ thực đã sớm bước vào cảnh giới phản phác quy chân, hiện tại chỉ cần Âu Dương không bộc lộ ra, trên cơ bản mọi người khi đối mặt với hắn đều không có khả năng phát giác ra bất kỳ sự khác biệt nào trên người hắn.

- Không tốt! Không tốt!

Ngay khi Lăng Hàn vừa bước vào Bì gia, bên ngoài chợt truyền đến từng đợt gào thét.

- Có người mặc long bào tạo phản! Ngay cả bức tượng của Thần Tiễn đại nhân cũng đều bị hắn đập nát rồi!

Thanh âm hoảng loạn từ bên ngoài truyền đến, lập tức vô số người liền cảm thấy một trận chấn động trời đất rung chuyển.

Lúc này Âu Dương phủ xuống tiểu thế giới, vậy mà lại có người dám động tới bức tượng của hắn, hầu như chính là muốn chết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bì Ba một thân hoàng kim giáp, nghe thấy thanh âm đó liền đặt tay lên kiếm đeo bên hông, sắc mặc giận dữ, quay sang nói với đệ tử Bì gia:

- Đi! Bất kể là người phương nào, kẻ dám động tới bức tượng đều phải chết!

Chữ chết này mang theo tức giận ngập trời, tuyệt đối không phải là làm bộ làm tịch mà là phẫn nộ từ trong nội tâm.

Một đám đệ tử Bì gia xoay người muốn đi xem rốt cuộc là ai to gan lớn mất như vậy, nhưng bọn họ vẫn chưa đi ra được khỏi cửa mấy bước liền đã bị Âu Dương gọi lại.

- Dừng lại, người kia không phải là người các ngươi có thể đối phó!

Thanh âm của Âu Dương rất bình thản, đừng nói là những người này, mà cho dù hiện tại hắn chiến đấu cùng với Hoàng Thiên, khoảng cách gần như vậy cũng có thể sẽ bị Hoàng Thiên một chiêu miểu sát.

Âu Dương chiến Hoàng Thiên, muốn thắng phải có một tiền đề, đó chính là nhất định phải kéo ra được một khoảng cách xa, nếu như hôm nay khoảng cách giữa Âu Dương và Hoàng Thiên chỉ có vài dặm, khả năng Âu Dương còn chưa kịp phản ứng, kiếm của Hoàng Thiên đã xẹt qua cổ Âu Dương rồi.

- Hả?

Nghe thấy Âu Dương nói vậy, một đám người đều sửng sốt, rốt cuộc là người làm mà lại khiến Âu Dương phải nói ra như vậy? Hơn nữa còn thấy trên mặt Âu Dương mang theo tiếu ý như trước, không hề có chút phẫn nộ nào, mọi người lại càng khó hiểu không gì sánh được.

Bốn phía quảng trường rộng lớn, vô số vệ binh bị Hoàng Thiên đánh cho thành từng cỗ thi thể ném ra khỏi quảng trường. Hoàng Thiên hung ác không phải là nói chơi, hắn không giống với Âu Dương, đối với một số con tôm nhỏ cá nhỏ khiêu khích thì có thể cười trừ, Hoàng Thiên khi đối mặt với sự khiêu khích của đám tôm nhỏ cá nhỏ này, bình thường sẽ đều trực tiếp bóp chết.

Sau khi chết nhiều vệ binh như vậy, lúc này bốn phía quảng trường đã không còn ai dám tiến vào nữa, vừa rồi nam tử ở giữa quảng trường chỉ cần nhẹ nhàng vung tay một cái liền đã đánh chết vô số vệ binh tại chỗ, thủ đoạn mạnh mẽ như vậy quả thực chưa từng nghe thấy, lúc này rất nhiều người đều đã coi kẻ này là một cường giả cửu giai đỉnh phong.

Hoàng Thiên một mình đứng ở trung tâm quảng trường, tuy rằng xa cách vạn năm nhưng Hoàng Thiên vẫn nhớ như in, cha mình năm đó đã bị đánh chết ở chỗ này.

Mà bản thân mình lúc đó cũng đứng ở một chỗ cách nơi này không xa tận mắt nhìn cha mình bị giết. Nhắm mắt lại, một màn năm đó liền hiện lên trước mắt Hoàng Thiên.

Một luồng dao động cường đại không thể nào kiềm chế được tuôn ra từ trên người Hoàng Thiên, cứ vậy hình thành nên một yêu long quyển phong khổng lồ, Hoàng Thiên nhìn vào quảng trường trước mắt đã phát sinh vô số biến hóa, nước mắt từ từ chảy dài.

Cả đời này của Hoàng Thiên từ lúc nhớ được cho tới giờ cũng chỉ chảy nước mắt ba lần, lần đầu tiên chính là thời điểm khi hắn tận mắt nhìn thấy phụ thân bị giết, khi đó Hoàng Thiên dùng nước mắt để nhắc cho bản thân mình biết, nhất định phải báo thù.

Mà lần thứ hai chính là khi hắn đến tế bái phụ thân, khi đó Hoàng Thiên đã lưu lại nước mắt hổ thẹn, mà hôm nay Hoàng Thiên lại tới nơi này lần nữa, nước mắt lại chảy dài.

- Huỵch...

Hai đầu gối Hoàng Thiên quỳ trên mặt đất, vị vương giả giờ khắc này rốt cuộc cũng biểu hiện ra cảm giác như một người bình thường.

- Phụ thân, đây có thể là lần cuối cùng Thiên nhi đến tế bái ngài, lần này đi Sinh Tử Cảnh, hài nhi sẽ một lần nữa bước lên con đường mà các tiền nhân không dám đi, lần này nếu như hài nhi có thể thành công, chờ sau khi hài nhi tới Tiên giới, nhất định sẽ dốc sức mở ra một mảnh thiên địa, đến khi hài nhi đứng trên đỉnh phong của Tiên giới sẽ lập cho phụ thân vĩnh sinh bi văn!

Nước mắt Hoàng Thiên không ngừng chảy dài, mà lúc này Âu Dương cùng với đám người Bì gia và cha con Lăng Hàn cũng đã tới đây.

Khi Lăng hàn thấy Hoàng Thiên Đại Đế quỳ rạp xuống đất khóc lóc giống như một đứa trẻ, trong mắt hắn tràn đầy nghi hoặc. Một người cuồng vọng như vậy, dám ở đô thành mặc long bào đội vương miện, đây tuyệt đối là tội đại nghịch bất đạo, hơn nữa người này còn dám rời đi bức tượng của Âu Dương thì lại càng khó thể tha thứ, nhưng vì sao người này cho dù làm vậy Âu Dương vẫn thờ ơ như cũ?

- Âu Dương, ngươi biết hắn sao?

Bì Ba có thể cảm nhận được tâm tình Âu Dương thoáng có chút dao động, liền mở miệng hỏi.

- Biết hả? Ha ha, kỳ thực không chỉ mình ta biết hắn, toàn bộ mọi người trong Đa Văn tiểu thế giới cũng đều biết hắn!

Âu Dương trông thấy tận mắt nhìn thấy khóc lóc thảm thiết, rất khó tưởng tượng được một cuồng nhân như hắn lại còn có một bộ mặt như vậy.

Khi trông thấy nước mắt của Hoàng Thiên Đại Đế, Âu Dương ít nhiều cũng có một chút xúc động. Hoàng Thiên tuy rằng thê thảm, năm đó tận mắt nhìn thấy cha bị giết chết, nhưng Hoàng Thiên so với bản tahan mình thì còn may mắn hơn. Chí ít sau vô số năm Hoàng Thiên còn có thể ở nơi này tế bái phụ thân, còn bản thân mình thì sao? Mình từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, bản thân cho tới giờ cũng không biết cha mẹ là ai, cũng không biết ở thế giới kia mình còn có một người thân nào hay không.

Mình chính là một đứa bé đáng thương bị vất bỏ, từ nhỏ nội tâm Âu Dương kỳ thực đã đặc biệt tự ti, vì che giấu sự tự ti của bản tahan, Âu Dương không ngừng truy cầu sự cường đại, lấy cách này để che giấu đi sự tự ti bên trong nội tâm của mình.

Nhưng khi tới thế giới này, Âu Dương đã chậm rãi bước ra từ bên trong sự tự ti này. Thiên hạ đệ nhất! Bản thân có cái gì để phải tự ti. Mình là thiên hạ đệ nhất, ngay cả người được xưng là quỷ tài vạn năm trước Hoàng Thiên Đại Đế, ở tại Mê Hồn Hải đều bại dưới tay mình, mình mới là người mạnh nhất!

- Hắn rốt cuộc là ai?

Bì Ba có chút khó hiểu nhìn Âu Dương, toàn bộ mọi người trong tiểu thế giới đều biết hắn? Vậy người này là ai?

- Đúng vậy, Âu Dương thúc thúc, hắn rốt cuộc là ai?

Lăng Hàn cũng có chút hiếu kỳ, Âu Dương khẳng định không có khả năng nói bậy, nhưng một người như vậy vì sao bọn họ lại không biết?

- Cuộc đời hắn tràn ngập huy hoàng, hắn đã từng là mục tiêu mà vô số người sùng bái, hắn dùng ngạo khí cùng thiên phú của mình để nói ra thân phận vương giả của mình cho toàn bộ thế giới biết. Mà tình cảnh hôm nay, rất lâu trước đây ở cùng địa phương này cũng đã từng phát sinh qua, các ngươi lẽ nào không nghĩ ra được chút gì sao?

Âu Dương đảo mắt nhìn bốn phía, thời gian vạn năm, bốn chữ Hoàng Thiên Đại Đế vẫn có được lực chấn nhiếp không tầm thường như cũ.

- Rất lâu rất lâu trước đây?

Lăng Hàn hồi tưởng lại ký ức trong đầu mình, đột nhiên sắc mặt Lăng Hàn đại biến, hắn nhìn người ở giữa quảng trường, sắc mặt lộ ra vẻ không thể nào tin nổi.

- Là hắn!

Bì Ba cũng đã đoán được ra là ai.

Âu Dương đảo mắt nhìn xung quanh, hướng về phía vô số người hoặc là đang mê man hoặc là giật mình, mở miệng nói:

- Không sai! Hắn chính là Hoàng Thiên Đại Đế vạn năm trước!

- Không sai! Hắn chính là Hoàng Thiên Đại Đế vạn năm trước!

Lời nói của Âu Dương tựa như là sấm sét vang vọng khắp xung quanh, vô số người cảm giác được đầu óc mình trong nháy mắt căng ra.

Thần Tiễn Âu Dương! Hoàng Thiên Đại Đế Vạn năm trước! Hôm nay hai cường giả đều đi ra từ tiểu thế giới này dĩ nhiên lại tụ tập tại đây, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì?

Hoàng Thiên Đại Đế ở tại Chân Linh Giới đã biến mất gần vạn năm, rốt cuộc đã phát sinh việc gì mà có thể khiến cho vương giả như vậy phải biến mất? Hơn nữa lại vì điều gì mà khiến cho vương giả này xuất hiện lại một lần nữa?

Tất cả đều phảng phất như là bí ẩn quanh quẩn trong lòng mọi người, chẳng qua Âu Dương cũng sẽ không giải thích cùng bọn họ, bởi vì con đường này là bản thân hắn phải đi, hắn không cần phải nói cho bất kỳ người nào, cũng không cần bất kỳ người nào biết đến.

Âu Dương liếc mắt nhìn Bì Ba vẫn còn đang cả kinh, trong tay đột nhiên hiện ra thêm một chiếc chuông nhỏ màu vàng, chiếc chuông này chính là vật mà hắn đã đạt được ở Vạn Tiên Sơn, lúc này chiếc chuông đã được Âu Dương quán chú cho lực lượng vô tận, có thể nói là một kiện thần khí siêu cấp. Âu Dương giao chiếc chuông vào tay Bì Ba rồi nói:

- Lão tướng quân, lần này Âu Dương không thể dừng lại lâu ở đô thành, bởi vì chúng ta còn có một việc vô cùng quan trọng cần phải hoàn thành, chiếc chuông này chính là một kiện bảo vật, chỉ cần ngươi nhỏ máu tươi của mình lên chiếc chuông, nó sẽ thông linh, chỉ cần ánh sáng của chiếc chuông bất diệt, liền có thể vĩnh viễn bảo đảm Bì gia cùng Đại Vận hưng thịnh không thôi!

- Này...

Hai tay Bì Ba đang cầm chiếc chuông, vốn hắn còn muốn Âu Dương ở lại Bì gia thêm mấy ngày, nhưng xem tình hình hiện tại, Âu Dương không thể nào ở lại nơi này được.