Yêu Cung

Chương 414-415: Phá thành Hạo Thiên




Nguồn truyện: Truyện FULL

- Được rồi, tiếp theo là một đường hành trình thật dài, chúng ta sẽ rất mệt nhọc, thế nhưng ta tin tưởng thân là thành viên trong ác ma chi vẫn, chúng ta nhất định có thể hoàn thành hành động vĩ đại này!

Khâu Vĩ đứng dậy, hắn là người đầu tiên xoay mình chèo lên chiến mã. Kế hoạch điên cuồng như vậy đã châm lên ngọn lửa nhiệt huyết của ác ma chi vẫn, đây có thể coi là một trận đánh lưu danh thiên cổ! Đánh thắng trận chiến này, tên tuổi mỗi người trong đội ngũ bọn họ có thể được lưu lại trên sử sách.

Bình minh vừa lên, tường thành thành Hạo Thiên đã bị lục đại đỉnh phong oanh kích triệt để thành mảnh vụn, lúc này bộ binh Đa La đã xung phong đi đầu tiến vào trong thành, mễ Nhĩ đã bắt đầu lui binh.

Lúc này quân vương Mễ Khải của đế quốc Mễ Nhĩ đang đứng trên đài cao, hắn không tài nào ngờ được, thắng bại dĩ nhiên được định ra như vậy. Triệu tập toàn bộ cung tiễn thủ tới cánh trái nhằm chống đối lại kỵ binh của đối phương sát nhập vào, thế nhưng không ai ngờ được, cánh trái được xây dựng như vậy dĩ nhiên bị cung đoàn kỵ binh kia xé tan chỉ trong một lần xung phong.

- Bệ hạ, Hạo Thiên đã thất thủ, lúc này chúng ta hẳn nên rút quân chiến lược, chuyển về phòng thủ tại Khai Lâm, tại Khai Lâm chúng ta sẽ có trăm vạn ủng binh, phía sau có tuyến tiếp viện, vô luận Đa La tấn công thế nào cũng không thể triệt hạ được Khai Lâm.

Đại nguyên soái Mễ Trung nhìn Mễ Khải, hắn biết, một trận chiến này Mễ Nhĩ đã thất bại, tại khoảnh khắc khi tường thành bị phá, binh sĩ Mễ Nhĩ đã không còn tâm ý chiến đấu, khí thế của đối phương lại một lần nữa kéo lên, lúc này nếu còn đánh tiếp, ngoại trừ tăng thêm thương vong cũng không còn bất luận công dụng gì.

- Đa La!

Mễ Khải dẫm mạnh một cái xuống tảng đá dưới chân, trong mắt hắn lộ ra lửa giận, hắn thất bại, thế nhưng hắn bại rất không cam lòng, nếu như cánh trái không bị phá, lúc này đại quân Đa La khẳng định đã tan vỡ.

- Đi thôi bệ hạ!

Quốc sư Mễ Tu cũng đi lên khuyên bảo.

- Lui lại!

Mễ Khải không phải người không biết bỏ, lúc này biết rõ không còn cơ hội xoay chuyển, cùng với việc tiếp tục thương vong binh lực tại đây, không bằng rút quân về Khai Lâm, chuẩn bị tái chiến với Đa La tại Khai Lâm.

Mệnh lệnh Mễ Nhĩ lui binh bắt đầu được truyền xuống, sau khi cửa thành bị mở, một nhóm người bắt đầu rút đi, Đa La một đường đánh lên, có điều Đa Minh cũng không cho đại quân Đa La truy sát quá xa, nhưng cho kỵ binh tiến hành bao vây chặn đánh hơn vạn bộ binh của địch nhân, cuối cùng cho chủ lực Mễ Nhĩ chạy thoát.

Một đêm tử chiến khiến chúng binh sĩ Đa La mệt mỏi vô cùng, tuy rằng Mễ Nhĩ đã lui quân, nhưng đối phương cũng không mấy hoảng loạn, nếu cố tính trắng trợn đuổi giết, rất có thể bị đại quân Mễ Nhĩ đánh lại một đòn hồi mã thương.

Nơi này là lãnh thổ đế quốc Mễ Nhĩ, tại đây Đa La chỉ có trăm vạn đại quân, một trận chiến này Đa La đã tổn thất ít nhất bảy tám vạn người, nếu lại lấy cái nhọc đuổi giết theo, rất có thể sẽ bị Mễ Nhĩ đánh đòn hồi mã thương khiến trở tay không kịp.

Trận chiến đầu tiên này đánh hạ thành Hạo Thiên, đây đã là khởi đầu tốt đẹp rồi, đã đủ giúp cho Đa La được kiêu ngạo rồi.

- Ngao…

Tru sát xong gần vạn bộ binh quân địch cuối cùng, trong toàn bộ thành Hạo Thiên nơi nơi đều vang lên tiếng hoan hô của binh sĩ Đa La, một trận chiến này bọn họ công phá thành công, tuy rằng cuộc chiến có khó khăn, nhưng bọn họ đã thắng, đã đánh hạ được thành Hạo Thiên.

Đa Minh đứng ở trên một đoạn tường thành Hạo Thiên còn giữ được gần như hoàn chỉnh, hắn nhìn về phương xa, tựa như đang tìm kiếm gì đó.

- Làm sao vậy bệ hạ?

Lữ Ưu nhìn Đa Minh, hỏi.

- Ác ma chi vẫn đâu? Vì sao ác ma chi vẫn không có vào thành?

Lúc này đã qua nửa ngày từ khi giành thắng lợi, toàn bộ quân đội Đa La đã vào thành thay nhau nghỉ ngơi, thế nhưng chỉ có duy nhất ác ma chi vẫn vốn là những người lập công lớn nhất lại không chút tin tức, bọn họ phảng phất như u linh, đã thực sự tiêu thất.

- Ác ma chi vẫn không chịu sự chỉ huy của trung quân, bọn họ là hệ thống tác chiến độc lập, lúc này chúng ta cũng không có tin tức của bọn họ.

Tuy rằng một đêm đại chiến khiến Lữ Ưu rất uể oải, thế nhưng mỗi khi nghĩ đến đám mây đen đột nhiên giết ra kia, một màn tường tên mở đường cho ba nghìn kỵ binh, Lữ Ưu vẫn hưng phấn vô cùng.

- Theo lý thuyết ác ma chi vẫn hẳn là sẽ vào thành tiếp tế mới đúng.

Trác Vũ cũng thả bước trên tường thành, kỳ thực hắn cũng một mực tìm kiếm vị trí ác ma chi vẫn, thế nhưng ác ma chi vẫn thực sự như trống rỗng biến mất, đại công thần này dĩ nhiên không nhập thành tiếp nhận tràng hoan hô của binh sĩ đại quân.

- Không cần quản tới bọn họ nữa, sức chiến đấu của ác ma chi vẫn là không thể nghi ngờ, ta tin tưởng bọn họ nhất định có biện pháp giải quyết vấn đề tiếp viện.

Hạc Thu từ khi nhìn được một màn trùng kích của ác ma chi vẫn, hắn lập tức có được lòng tin lạ thường đối với chi quân đội này.

Trên đường đất, nghìn thớt ngựa bôn ba như gió, bọn họ có chung một cái tên ác ma chi vẫn, bọn họ có chung một mục tiêu, tiềm hành ba vạn dặm, tập kích chớp nhoáng mục tiêu kho lương Mễ Nạp.

Ác ma chi vẫn không có lựa chọn đi nhận tiếp viện, bởi vì con đường bọn họ muốn đi cần phải xuyên qua rừng cây, dã thú trong rừng cũng đủ trở thành tiếp viện cho bọn họ, dù sao bọn họ không hề tổn hao trang bị gì, số tên bọn họ đã dùng cũng cực nhỏ.

Hơn nữa hiện tại mỗi một phần thời gian đối với bọn họ đều trân quý vô cùng, bọn họ không thể dừng lại.

- Đội trưởng!

Mễ Tề ngồi trên chiến mã, la lớn gọi Khâu Vĩ ở phía trước:

- Đội trưởng, ngươi nói nếu như chúng ta tiến vào thành, có thể được phong anh hùng hay không?

- Nhất định sẽ được!

Kỳ thực Khâu Vĩ cũng rất muốn cảm thụ loại cảm giác anh hùng này, thế nhưng lúc đó Âu Dương lại theo chân bọn họ nói một câu:

- Mọi người cần anh hùng, thế nhưng khi anh hùng không có được thực lực tương xứng, như vậy sẽ có những anh hùng khác thay thế vị trí các ngươi.

Những lời này đã đề tỉnh mọi người, giúp mọi người biết được, anh hùng cũng không phải cần được hoan hô, anh hùng cần làm chính là xuất hiện vào lúc mọi người cần hắn nhất.

Một khắc cũng không dừng lại, ác ma chi vẫn bôn hành tốc độ cao nhắm thẳng về phía đông rừng cây, nhiệm vụ bọn họ rất nặng nề, bọn họ muốn phải cùng lúc khi đại quân Đa La tiến đến Khai Lâm sẽ hoàn thành chớp nhoáng hành trình ba vạn dặm.

Chớp nhoáng hoàn thành ba vạn dặm đường, đây là chuyện chưa từng xuất hiện trong lịch sử tiểu thế giới Thiên Hà, không những thế, ngay sau khi hoàn thành ba vạn dặm đường đó, còn phải lấy sức bảy trăm người vượt qua sáu nghìn người nhằm phá hủy kho lương, kế hoạch này nếu như nói ra cơ hồ sẽ khiến tất cả những người khác coi bọn họ thành những người điên.

Thế nhưng ác ma chi vấn dám làm, bọn họ có vô số ưu thế lạ thường.

Bảy trăm kỵ binh có tốc độ như gió, khả năng đả kích cự ly siêu xa, còn có Âu Dương chế định ra kế hoạch tập kích chớp nhoáng, hiện tại bọn họ cần làm chính là giành giật thời gian.

Kho lương thành Hạo Thiên mở ra, lương thực được phân phát xuống dưới, lương thực dự trữ ở đây cũng đủ cung cấp cho trăm vạn đại quân sử dụng trong vòng gần hai tháng. Kỳ thực ngyên bản lương thực trong thành Hạo Thiên còn nhiều hơn nữa, nhưng tại trước khi đại chiến, Mễ Khải đã ra lệnh chuyển bớt đi một phần, chỉ để lại lương thực đủ bo bảy mươi vạn đại quân bọn họ sử dụng trong vòng chừng ba tháng.

Thế nhưng ai có thể nghĩ đến, thành Hạo Thiên dĩ nhiên thất thủ trong vòng một đêm, lương thực sử dụng trong ba tháng đã không công tiện nghi cho chiến sĩ Đa La.

Thành Hạo Thiên, lều lớn trung quân của Mễ Nhĩ lúc này đã được thay vào chiến kỳ hùng hưng của Đa La. Lúc này Đa Minh và vô số tướng lĩnh cáp cao đang cau mày nhìn vào một địa đồ tác chiến thật lớn.

Hạc Thu đứng bên cạnh địa đồ, hắn nhìn bầu không khí áp lực xung quanh, rốt cuộc mở miệng nói:

- Mễ Nhĩ đã lui về giữ Khai Lâm, tuy rằng lần này chúng ta thắng lợi, muốn liều mạng truy kích cũng không thể truy sát đường dài, dù sao binh sĩ của chúng ta cũng đã đi đoạn đường dài từ vương thành đến đây, một đường hành trình đã mệt nhọc vô cùng, trận đại chiến này càng khiến chúng ta tổn hao tâm lực, nếu muốn đuổi kịp theo chỉ sợ trúng phải đòn hồi mã thương của đối phương, thiệt hại càng thêm nặng nề, hơn nữa chúng ta cũng không thể đuổi kịp. Năm mươi vạn đại quân Mễ Nhĩ bỏ chạy về Khai Lâm, sau khi tiến hành tập hợp với năm mươi vạn đại quân tại Khai Lâm, sẽ cấu thành một đạo phòng tuyến gần như vô địch…

- Trăm vạn… Đúng trăm vạn đại quân, chúng ta là bên công thành, hơn nữa còn phải đuổi đánh tới, lần này…

Lữ Ưu biết, trạm kiểm soát tại Khai Lâm là nơi bọn họ bắt buộc phải vượt qua, chỉ cần phá được thành Khai Lâm, như vậy đại quân liền có thể tiến thẳng tới vương thành đối phương. Nhưng lúc này Khai Lâm đã như con cự thú chắn trước mặt họ, phải đánh làm sao đây?

- Phía sau Khai Lâm có kho lương Mễ Nạp, bọn họ hoàn toàn không phải lo lắng tới vấn đề tiếp tế, trăm vạn đại quân ngoài đối địch không còn áp lực gì khác, như vậy gần như là vô địch rồi.

Đa Minh cũng biết tình thế xác thực đúng như mọi người đang nói.

- Mọi người bàn bạc một chút, hiện tại chúng ta cần phải đi bước tiếp theo thế nào, lui lại khẳng định không có khả năng. Lúc này sĩ khí toàn quân tăng vọt, ngay cả khi chúng ta muốn lui, binh sĩ Đa La cũng sẽ không đáp ứng.

Đa Minh biết, lúc này đạ quân Đa La đã đánh ra lòng nhiệt tình, lúc này muốn bọn họ lui lại, căn bản là không có khả năng.

Thanh âm Đa Minh trầm xuống, không ai tiếp lời, qua thật lâu, Hạc Thu mới mở miệng nói, thân là tổng tham mưu, lúc này hắn phải lên tiếng:

- Trừ phi… Trừ phi…

- Trừ phi cái gì, đừng có dông dài nữa.

Một đám người nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của Hạc Thu, vẻ mặt rất là mất hứng.

- Trừ phi kho lương Mễ Nạp không còn, khiến trăm vạn đại quân đối phương mất đi nguồn tiếp viện, một khi tuyến tiếp viện bị cắt đứt, như vậy Khai Lâm tất nhiên đại loại, đến lúc đó chúng ta chỉ cần đóng bên ngoài thành một tháng, Khai Lâm tự nhiên sụp đổ.

Hạc Thu nói ra suy nghĩ của mình, nhưng sắc mặt cũng hiện vẻ cười khổ không xong.

Kho lương Mễ Nạp nằm tại phía sau Khai Lâm, muốn hủy đi kho lương Mễ Nạp chỉ có hai con đường, một là đánh qua tới, con đường còn lại là tiến vào xuyên qua rừng cây Mễ Đông, thế nhưng theo đường này tới kho lương Mễ Nạp dài tới ba vạn dặm, dù là kỵ binh cũng khó có thể bôn hành ba vạn dặm đường này.

Kho lương Mễ Nạp có sáu nghìn quân trú đóng, muốn phá hủy Mễ Nạp, ít nhất cần tới ba nghìn kỵ binh, muốn ba nghìn kỵ binh trong chớp nhoáng chạy đến phá hủy kho lương Mễ Nạp, đâu căn bản là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Đúng vậy, đây hầu như là nhiệm vụ không thể hoàn thành, thế nhưng lúc này Đa La đã không có đường lui, một trận chiến này là đập nồi dìm thuyền, bọn họ chỉ có thể chờ mong kỳ tích phát sinh thôi.

Đại quân Đa La nghỉ ngơi tại thành Hạo Thiên ba ngày, tin tức Đa La một đêm quét ngang thành Hạo Thiên của Mễ Nhĩ cũng truyền ra toàn bộ tiểu thế giới như một cơn lốc, đối với hành động cuồng dã của Đa La, vô số người đều biểu thị vẻ khiếp sợ.

Đa La vừa qua hồi diệt quốc, quân đội mới được tổ kiến lại trong một năm dĩ nhiên có được sức chiến đấu như vậy, chuyện tình này thật không ai ngờ được, không ai nghĩ tới bảy mươi vạn đại quân của Mễ Nhĩ dĩ nhiên bị người ta đuổi ra khỏi thành Hạo Thiên chỉ trong một đêm, bắt buộc phải rút về Khai Lâm phong thủ.

Đại chiến lần này có xuất hiện một danh tự lọt vào tầm chú ý của mọi người, đó chính là ác ma chi vẫn, như một đám mây đen phủ xuống chiến trường, một kích xé mở cánh trái trận hình Mễ Nhĩ, hoàn thành nghịch chuyển thế cục. Ác ma chi vẫn này xuất quỷ nhập thần, đánh xong một trận tại thành Hạo Thiên liền biến mất không thấy bóng dáng, vô số người đều chú tâm tới cung đoàn kỵ binh này, chờ xem bọn họ rốt cuộc là nhờ vận khí hay thực sự có chiến lực thay đổi chiến cục.

Khi tất cả mọi người quan tâm tới việc Đa La xuất phát trùng kích vào Mễ Nhĩ, ác ma chi vẫn đã tiến vào trong rừng, bắt đầu hành động vĩ đại của bọn họ, nhanh chóng hành quân vượt ba vạn dặm đường rừng, tập kích kho lương Mễ Nạp.

Ai có thể nghĩ đến lúc này ác ma chi vẫn đánh một trận thành danh tại thành Hạo Thiên dĩ nhiên đang vội vã trên con đường này?

- Chết tiệt, nơi này cũng quá nhiều độc xà đi!

Mễ Tề dùng loan đao giết chết một con độc xà từ trên thân cây rơi xuống, hắn quay sang chiến hữu bên cạnh nói lời oán giận hoàn cảnh hành trình.

Rừng cây Mễ Đông tuy được xưng là rừng cây, trên thực tế cây cỏ ở đây cũng không mấy ngăn trở mọi người đi tới, nguyên nhân chủ yếu khiến mọi người khó chịu chỉ có một, đó chính là độc xà nhiều vô kể.

Toàn bộ mảnh rừng này đều là thế giới của độc xà, ở đây quả thực không khác gì vương quốc độc xà, thế nhưng ác ma chi vẫn cũng không bị độc xà ảnh hưởng gì nhiều.

- Âu Dương, vì sao ngươi biết mang thêm những khối băng này liền không có vấn đề gì?

Khâu Vĩ nhìn những khối băng đeo trên người, đây là những khối băng trước đó bọn họ đào lên từ một vết băng nứt rồi mang theo đi rất nhiều. Có những khối băng này trên người, độc xà ở đây dĩ nhiên không hề công kích bọn họ, điều này quả thực rất thần kỳ.

- Đại thể các loài rắn đều thông qua cảm ứng nhiệt tìm tới con mồi.

Âu Dương không cần giải thích nhiều cho bọn họ biết về phương pháp tránh độc xà này, bởi vì bọn họ đã trả qua bốn ngày, rốt cuộc đã đi qua rừng cây Mễ Đông, tiến nhập vào trong lãnh thổ đế quốc Mễ Nhĩ.

Bốn ngày xuyên qua rừng cây Mễ Đông, thời gian ngắn ngủi như vậy tuyệt đối không ai có thể tin được, thế nhưng ác ma chi vẫn lại làm được.