Yêu Cung

Chương 226-227: Sóng thần linh hồn





Tên Yêu Chiến Sĩ cửu giai đỉnh phong kia mang theo hai trảo sắc bén xé mạnh một cái. Mặt đất trực tiếp rạn nứt. Yêu Chiến Sĩ trung tầng kia chui xuống đất còn chưa kịp chạy trốn đã trực tiếp bị lôi từ dưới đất ra. Sau đó người này tuyệt vọng gầm rú. Tuy nhiên hắn không có cơ hội. Bởi vì Yêu Chiến Sĩ đỉnh phong đã một kiếm cắm vào lồng ngực của hắn, đâm nát yêu đan của hắn.

- Giết đi, giết càng nhiều một lát nữa nổ lên lại càng kích thích.

Thời Phong vừa mắng vừa bố trí huyễn trận chuẩn bị cắm Sa Hồn Phiên cuối cùng.

Huyễn trận chậm rãi thành hình. Lúc này trong lòng Thời Phong đã vô cùng kích động. Tuy nhiên sau mũi tên của Âu Dương vừa nãy giải cứu hắn khỏi tình huống nguy nam, hắn đã hoàn toàn yên tâm. Hắn tin tưởng tiếp theo cho dù gặp nguy hiểm, mũi tên của Âu Dương chắc chắn sẽ không phụ lòng hắn.

Huyễn trận thành hình. Thời Phong lấy ra một lá Sa Hồn Phiên cuối cùng. Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười tà ác mạnh mẽ cắm Sa Hồn Phiên vào trong huyễn trận.

Sau khi lá Sa Hồn Phiên cuối cùng cắm xuống đất, rốt cuộc Sa Hồn Trận đã được hình thành. Một mảnh sương mù màu đen lặng lẽ bay lên. Nhưng rất ít người thật sự chú ý tới sương mù màu đen này.

Sau khi sương mù màu đen xuất hiện, hai người Miêu Vận Tiến và Thời Phong giống như nhận được tín hiệu bắt đầu không ngừng thôi thúc lực lượng của chính mình triệu hoán linh hồn dưới mặt đất.

Lực lược đen đặc từ trên người bọn họ bay ra, hóa thành dây xích màu đen vô hình liên tục rút ra những linh hồn từ những thi thể trên mặt đất. Thời điểm tà ác khủng bố sắp đến, nhưng những người đang chém giết lại không ngừng tay. Tuy rằng bọn họ có người nhìn thấy sương mù màu đen quỷ dị xuất hiện, nhưng nơi chôn xương quá quỷ dị, nơi này có chuyện gì không thể phát sinh...

Càng lúc dây xích màu đen càng dài ra, sương mù màu đen bốc lên cao. Giờ phút này rốt cuộc mọi người đang hỗn chiến đã phát hiện có điều không ổn.

- Là Sa Hồn Trận!

Có người sợ hãi kêu to. Sau đó liền nhìn thấy vô số người điên cuồng xông ra ngoài.

- Chạy? Muốn chạy trốn sao? Bạo cho lão tử! Bạo đi!

Thời Phong điên cuồng hét lên một tiếng. Hai tay của hắn bỗng nhiên huy động. Tất cả những dây xích nhất thời bị chặt đứt. Sau khi dây xích bị chặt đứt, vô số linh hồn từ mặt đất đứng lên. Bọn họ ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhưng thân thể bọn họ lại không ngừng phồng lên.

- Ma quỷ! Các ngươi muốn làm cái gì? Các ngươi muốn khiến cho người người công phẫn hay sao?

Có người la lên. Tuy nhiên đây là tiếng kêu tuyệt vọng.

- Chạy đi! Bọn họ muốn nổ chết mọi người!

Lần này chiến trường vốn hỗn loạn gần như hoàn toàn mất hết kết cấu. Các gia hỏa kia, người nào người nấy đều sợ hãi đến mức tè ra, điên cuồng chạy vội ra phía ngoài.

Tuy nhiên đã quá muộn. Nếu như vào thời điểm khói đen vừa bay lên, bọn họ lựa chọn bỏ chạy, như vậy có lẽ còn có cơ hội rời khỏi. Nhưng bây giờ, linh hồn thể đã thành hình, bọn họ làm sao chạy thoát được?

Hai người Thời Phong và Miêu Vận Tiến đồng thời đốt cháy tất cả linh hồn. Thế nhưng thời điểm hai người bọn họ nhen lửa linh hồn xong lại phát hiện một vấn đề! Hai người bọn họ đi như thế nào?

Trên mặt hai người đồng thời biến sắc. Hai người bọn họ không thể nói được lời nào... Chẳng lẽ nói hai người sẽ phải chôn cùng với những người này sao?

Hai người bọn họ hiểu rất rõ, ở đây có ít nhất bốn mươi, năm mươi linh hồn thể đồng thời tự bạo. Với uy lực như vậy hai người bọn họ căn bản không có khả năng chạy trốn. Giờ phút này tuyệt vọng không chỉ có tràn ngập trong lòng những người vừa hỗn chiến, cũng tràn ngập trong lòng Miêu Vận Tiến và Thời Phong. Không sai, bọn họ đều quên không suy tính một điểm, đó chính là làm thể nào để rút đi.

- Có ta đây!

Âu Dương nhìn từ hai người đứng ở phía đàng xa đầy tuyệt vọng, hắn lấy từ trong vòng tay ra hai mũi Tam Lăng Tiễn đã rất lâu không sử dụng. Lúc này hai người Miêu Vận Tiến và Thời Phong đang ở rất gần nhau. Khoảng cách giữa hai người bọn họ chưa tới mười mét.

Nhưng ngăn cản ở trước mặt bọn họ là vô số những kẻ đang chạy toán loạn. Cho nên một cung mở hai mũi tên này chắc chắn sẽ rất khiêu chiến với giai đoạn của Âu Dương hiện nay.

- Nhất định phải trúng! Nhất định phải trúng!

Âu Dương kêu to. Sau đó hai mũi tên từ trên dây cung Thứ Kiêu Cung bắn ra, xen qua vô số kẻ đang điên cuồng chạy loạn, vào thời khắc cuối cùng đã thành công đồng thời bắn trúng vào hai người Miêu Vận Tiến và Thời Phong. Hai mũi tên này đều mang theo hỏa diễm huyết sắc mạnh mẽ. Tuy nhiên độ mạnh mẽ của hỏa diễm huyết sắc này lại không bằng trước kia.

Đương nhiên không phải Âu Dương muốn bắn chết hai người này. Cho nên hắn chỉ cần sử dụng lực trùng kích cường đại mà không phải là lực lượng hủy diệt!

Vào thời điểm hai người Miêu Vận Tiến và Thời Phong đang tuyệt vọng, đột nhiên hai mũi tên cắm vào lồng ngực hai người. Hai người hoàn toàn không kịp phản ứng, liền cảm giác ngực mình bỗng nhiên tê rần. Sau đó một lực đẩy rất lớn mang theo thân thể bọn họ với một loại tốc độ không thể tưởng tượng phóng nhanh về phía xa.

Tốc độ của mũi tên quá nhanh. Bởi vì đây là một mũi tên đỉnh phong nhất của Âu Dương. Hắn đã lấy ra tất cả trạng thái tốt nhất của mình, không cầu giết địch, chỉ cầu cứu người. Cho nên lần này không chỉ cần khống chế chính xác, còn cần có lực đạo tuyệt cường.

Vèo... Vèo...

Hai người bị hai mũi Tam Lăng Tiến bắn về phía xa. Tốc độ này quả thực khó có thể tin được. Trong chớp mắt hai người đã phát hiện bọn họ bay ra ba dặm! Khoảng cách xa như thế, dựa vào hai mũi Tam Lăng Tiến xuyên qua chiến trường hỗn loạn đồng thời bắn trúng hai người, hơn nữa còn đưa hai người bay với tốc độ gấp rút như vậy, mũi tên này chắc chắn đỉnh phong, là đỉnh phong của Âu Dương, đỉnh phong trong đỉnh phong!

A... Ầm... Ầm...

Một ngọn lửa linh hồn đột nhiên bùng nổ. Vô số ngọn lửa mạnh mẽ màu đen bao phủ toàn trường. Ngọn lửa màu đen che kín bầu trời dường như muốn cắn nuốt sạch sẽ tất cả mọi thứ trong phạm vi xung quanh.

Những tiếng kêu gào ầm ĩ, tiếng cầu cứu, tiếng chửi rủa đều bị ngọn lửa linh hồn mạnh mẽ đáng sợ này bao phủ. Giờ phút này thế giới chính là của ngọn lửa linh hồn. Đây là bạo sát lộng lẫy nhất của Huyễn Thuật Sư!

Cho ta một linh hồn, ta có thể nổ chết một mảnh người sống! Đây rõ ràng là sự chứng minh của Huyễn Thuật Sư. Giờ phút này không phải một linh hồn nổ tung, là vô số linh hồn nổ tung.

Lực lượng hủy diệt này gần như phải muốn chọc thủng trời. Ngọn lửa màu đen tạo thành một sóng thần linh hồn điên cuồng lan về bốn phương tám hướng cắn nuốt tất cả. Sau khi mỗi người sống bị ngọn lửa linh hồn cắn nuốt liền biến thành từng xác chết di động không còn sinh mạng.

Nhìn cảnh tượng hủy diệt cấp một này, rốt cuộc Âu Dương đã hiểu rõ sự cường đại của Huyễn Thuật Sư. Hắn đang suy nghĩ, nếu như bản thân hắn đứng ở nơi đó, dựa vào thể chất đặc biệt của mình, rốt cuộc mình có thể may mắn thoát nạn hay không?

Âu Dương không biết, cho nên hắn đã từng dám nói Huyễn Thuật Sư cấp Pháp Thân cũng không thể lấy bạo sát linh hồn đánh giết hắn.

Nhưng ngọn lửa linh hồn tạo thành sóng thần so với bạo sát linh hồn còn mạnh hơn rất nhiều. Nếu như nói bạo sát linh hồn là đạn đạo, vậy cái này chính là đạn hạt nhân.

Âu Dương nhìn ngọn lửa linh hồn bao phủ bốn phương tám hướng, sóng thần linh hồn xóa bỏ tất cả những sinh vật có linh hồn, khiến hắn đột nhiên cảm giác thấy, sau này tốt nhất không nên nháo quá mức với Huyễn Thuật Sư. Tuy thể chất của mình đặc biệt, nhưng hiện tại mình tuyệt đối không thể đỡ được lực lượng hủy diệt như vậy.

Nếu quả thật dồn ép đến mức Huyễn Thuật Sư nóng nảy tìm đến vô số linh hồn để tạo thành một sóng thần linh hồn như vậy, chỉ sợ mình không chết cũng phải tàn phế.

- Mẹ nó! Quá đáng sợ! Hai gia hỏa này...

Lữ Phong nhìn tất cả những thứ này, hắn gầm thét lên. Nhưng mới vừa nói tới đây hắn bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Đúng vậy! Hai người kia! Mình làm sao lại quên bảo hai người kia rút về. Đây chẳng phải là nói...

- Đội trưởng...

Tất cả mọi người từ trong chấn động giật mình tỉnh lại. Bọn họ đều nghĩ đến điều Lữ Phong suy nghĩ. Nhưng bây giờ không phải đã muộn rồi sao?

- Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!

Lữ Phong tức giận mắng. Trong lòng hắn tự trách mình. Hắn la lên. Nhưng hắn biết, bất luận hắn có làm thế nào, hai đội hữu của mình đã chết trong sóng thần linh hồn kia...

- Là ta... Là ta đã sai...

Lữ Phong bỗng nhiên ngồi co quắp trên mặt đất. Hắn có thể tiếp nhận việc huynh đệ bị giết chết trong đám hỗn chiến kia, bởi vì điêu đó có thể chứng minh kẻ địch quá mạnh mẽ, bọn họ không có cách nào khống chế. Nhưng hắn không thể nào tiếp nhận được huynh đệ của mình lại chết vì sai lầm của mình.

- Đội trưởng... Nguồn truyện: Truyện FULL

Một nhóm người nhìn dáng vẻ vô cùng tự trách mình của Lữ Phong. Bọn họ đều bị kế hoạch lớn mật tà ác này đốt cháy nhiệt huyết, lại không chú ý tới một vài thứ tự vốn phải đi.

Nhưng bây giờ nói những điều này có ích lợi gì? Người đã chết. Đội hữu với nhau, trải qua vô số lần cùng nhau chiến đấu, đứng trước sự sống và cái chết bởi vì một vài sai lầm như vậy mà chết đi. Lữ Phong đang suy nghĩ, nếu như ông trời lại cho hắn một cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ lựa chọn từ bỏ kế hoạch điên cuồng này.

Âu Dương nhìn Lữ Phong. Lúc này Lữ Phong thật giống như mình trước đây. Tuy nhiên trên mặt của hắn hiện lên một nụ cười mỉm. Ban đầu hắn cũng không thể tưởng tượng được sai lầm này. Tất cả đều là con người, khó tránh khỏi có thời điểm gặp phải sai lầm. Nhưng bi kịch lần này không thuộc về bọn họ. Bởi vì Âu Dương không cho phép lại phát sinh thêm bi kịch nữa.

Nhìn một đám đội hữu lặng người tự trách, Âu Dương mỉm cười nói:

- Yên tâm đi! Bọn họ chỉ bị trọng thương, sẽ không chết...

Âu Dương vừa dứt lời, ánh mắt bọn họ giống như đèn pha đều tập trung trên người hắn. Tất cả mọi người đều hiểu rõ về sự thần kỳ của Âu Dương. Lúc này Âu Dương mở miệng nói không sao, lẽ nào lần này hắn lại tạo ra được kỳ tích?

- Khi nào hết khói lửa thì tìm hai tên tiểu tử kia. Chắc hẳn bọn họ chỉ bị trọng thương.

Âu Dương tin tưởng mình khống chế mũi tên rất đúng chỗ. Tuy nhiên đúng chỗ không có nghĩa là không bị thương. Ngay cả bản thân Âu Dương cũng không biết, tại sao mình lại có lực sát thương đối với trạng thái linh hồn cường đại như vậy.

Có thể điều đó có quan hệ tới Thứ Kiêu Cung, có lẽ là do linh tiễn yêu đan của mình tác oai tác quái. Tuy nhiên dù nói như thế nào, đây không được xem là một tin tức xấu.

Sóng thần linh hồn vẫn tiếp tục, tuy nhiên so với khí thế hủy thiên diệt địa vừa nãy, hiện tại đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Theo thời gian trôi qua, sóng thần linh hồn chậm rãi giống như hỏa diễm bắt đầu tắt. Tuy nhiên sau khi sóng thần linh hồn tắt, cảnh tượng lưu lại vẫn khiến bọn họ khiếp sợ.

- Thật.. Thật lợi hại...

Ánh mắt của tất cả bọn họ đều nhìn vào những thi thể trống rỗng nằm ở đó. Mọi người đều biết, thời điểm sóng thần linh hồn bao phủ, lửa linh hồn của bọn họ đã hoàn toàn tắt. Lúc này sinh mạng của bọn họ đã không còn. Trong đó chỉ còn lưu lại chỉ thi thể không hồn mà thôi.

- Đừng đứng đó nữa. Mau tìm người!

Lữ Phong nhìn thảm cảnh tại hiện trường, hắn là người đầu tiên lao nhanh về phía đó. Tuy nhiên hắn vừa mở miệng nói câu tìm người lại khiến Âu Dương kích động muốn quất hắn một trận.

- Trước tiên hủy các thi thể ở nơi này, thu Sa Hồn Phiên lại. Lục Tiên dùng lôi điện san bằng nơi này, không thể lưu lại bất kỳ manh mối nào.

Âu Dương biết, lúc này khắp nơi trong nơi chôn xương là người sống ẩn nấp. Nếu như bọn họ không xóa bỏ mọi chứng cứ trong thời gian ngắn nhất, như vậy nếu có người nhìn thấy trên đất này có vô số thân thể bị đốt sạch linh hồn, tuyệt đối có thể nghĩ đến một vài thứ.

Ầm...

Lục Tiên đột ngột từ mặt đất bay vào trên không. Trên không trung của chiến trường vô cùng u ám, từng đạo lôi điện nối tiếp nhau đánh xuống đất.

Những thi thể này mặc dù đã mất đi linh hồn nhưng khi còn sống đều là cường giả. Nhưng bọn họ chỉ còn lại thân thể làm sao có thể chịu đựng được nhiều lôi điện đánh tới như vậy?

Từng thi thể hóa thành tro tàn. Âu Dương không ngừng quan sát bốn phương tám hướng. Hắn sợ tất cả những thứ này sẽ bị một Huyễn Thuật Sư âm hiểm nào đó đáng tàng hình phát hiện được. Nếu như chuyện này bị truyền đi, như vậy Vạn Tiên Sơn tuyệt đối sẽ trở thành mục tiêu công kích.

Cũng may Âu Dương dò xét đã lâu vẫn không phát hiện tung tích của bất kỳ Huyễn Thuật Sư nào. Theo thời gian dần trôi qua, thi thể trong bãi chiến trường đã hoàn toàn bị đánh thành tro bụi. Thậm chí tất cả mặt đất đều bị đánh sâu xuống mười mấy mét, tạo thành một cái hố lớn.

- Tìm được rồi! Hai tiểu tử này không chết!

Từ phía xa, Lữ Phong và vài tên Yêu Chiến Sĩ tìm kiếm dựa theo phương hướng Âu Dương đã chỉ, rốt cuộc đã tìm thấy Thời Phong và Miêu Vận Tiến bị đóng trên một cái thân cây to cách chiến trường năm dặm. Tình trạng của hai người tuyệt đối không thể nói là tốt.

Bị Tam Lăng Tiễn của Âu Dương mang đi một khoảng cách xa như thế, hơn nữa còn bị xuyên qua ngực kéo bay đi. Nếu như đổi lại là hai người bình thường, chắc hẳn đều chết.

Thời điểm Lữ Phong phát hiện hai người Thời Phong và Miêu Vận Tiến, hai người bọn họ giống như hai con chó chết bị đóng ở nơi đó không hề nhúc nhích. Tuy rằng thương thế cực kỳ nghiêm trọng, nhưng trên mặt hai người lại hiện ra một nụ cười.

Nếu như nói trong cuộc chiến này ai là người kích động nhất, không nghi ngờ chút nào chắc chắn là hai người bọn họ. Đặc biệt là trong thời khắc cuối cùng kia, khi bọn họ đang tuyệt vọng, Tam Lăng Tiễn của Âu Dương cắt phá hư không xuyên qua hai người, mang theo hai người bay ra năm dặm đóng ở nơi này. Hai người vừa bị kéo bay đi, vừa tận mắt nhìn sóng lớn cuồn cuộn truy đuổi phía sau. Sự chấn động này, người thường không có cách nào lĩnh hội được.

- Mẹ nó, mũi tên này quá tàn nhẫn...

Khi Thời Phong được mọi người giúp đỡ chậm rãi rút Tam Lăng Tiễn từ trước ngực ra, mũi tên này trực tiếp khiến hắn phải hiện nguyên hình.