Yêu Cung

Chương 1170-1171: Dự cảm




- Ngươi lúc nào cũng tự đại như vậy, ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi là vô địch sao? Ngươi dám chờ mười năm khong? Trong vòng mười năm ngươi nhất định sẽ nếm mùi vị thất bại!

Thanh âm đó là một giọng nữ, đây là Minh Hậu, cũng đã từng là nữ nhân Thiên Vương yêu thương nhất, lúc này cũng chỉ có nàng mới có thể thức tỉnh linh hồn của Thiên Vương.

Quả nhiên, khi thanh âm này vang lên, Thiên Vương đình chỉ thân thể, tiên giới cuối cùng cũng bảo lưu lại một phần ba. Tiên nhân tiên giới sợ hãi nhìn thiên địa, bọn họ rốt cuộc minh bạch cái gì là ngày diệt vong thật sự. Đại thời đại vừa mới kết thúc, mọi người đều cho rằng đã tới thời gian an cư lạc nghiệp, đột nhiên xuất hiện một pho tượng thần, một pho tượng thần linh chân chính.

- Hinh Nhi, ta từng thất bại sao?

Thiên Vương lẳng lặng nhìn Minh Hậu, Hinh Nhi, sợ rằng không có nhiều người nhớ đến cái tên này, Thiên Vương chính là một trong số đó.

- Có! Chí ít trong lòng ta ngươi chính là một kẻ thất bại, một kẻ vĩnh viễn thất bại.

Minh Hậu Dư Hinh Nhi nhìn Thiên Vương, trong mắt chớp động ba quang.

- Con đường cường giả vô cùng nhấp nhô, ta không cần bất cứ ai lý giải, nhưng ta thật sự rất có hứng thú với mười năm ngươi nói, ngươi muốn nói với ta Âu Dương còn có thể trở về sao? Được, ta đợi thêm mười năm, nhưng mười năm này ta sẽ không tùy tiện đợi, ta sẽ đi khắp đại thế giới tru sát từng người có quan hệ với Âu Dương... Ha ha ha ha ...

Thiên Vương cuồng tiếu, xoay người rời đi, trên mặt hắn lộ vẻ cuồng ngạo và điên cuồng.

Dư Hinh Nhi nhìn Thiên Vương biến mất, trên mặt nàng hiện lên vẻ bi thương nồng đậm.

- Âu Dương, ta không ngăn cản được hắn, ta chỉ có thể tranh thủ cho ngươi thêm mười năm, ta dùng toàn bộ thế giới này làm tiền đặt cược với ngươi, nếu như ngươi thắng, như vậy thế giới này thắng, nếu như ngươi thua, như vậy tất cả cũng không còn...

Thiên Vương xuất hiện tại tiên giới, trong nháy mắt hai phần ba tiên giới bị hủy hoại. Toàn bộ tiên giới lâm vào khủng hoảng cực lớn. Mười năm, chỉ có mười năm cuối cùng, nếu như sau mười năm không ai có thể đánh bại Thiên Vương chí cao vô thượng, như vậy toàn bộ thế giới đều sẽ bị trọng tố, như vậy tất cả cũng biến thành hư vô, đều không còn tồn tại.

Khi nhận được tin tức này rất nhiều người đều sợ hãi phát khóc. Mọi người chưa bao giờ biết, thì ra tử vong lại cách mình gần như vậy, còn mình vốn vô lực như vậy.

Lúc này, cường giả gì đó liên hợp gì đó đều biến thành vô lực. Đối mặt với thiên đình, mọi người có thể tổ chức đứng lên đối kháng, bởi vì mặc dù thiên đình cường thế nhưng không phải vô địch. Nhưng đối mặt với Thiên Vương làm sao đấu?

Thiên Vương chính là đại biểu của thiên địa, đại biểu cho pháp tắc thiên đạo, chỉ cần ngươi còn đang ở thế giới này, ngươi sẽ phải tuân theo pháp tắc của hắn để tồn tại, ngươi sinh ra trong ý niệm của hắn, ngươi chết đi cũng trong ý niệm của hắn, đây mới là nhất niệm hưng vong chân chính.

Vô số người không biết ý nghĩa của tồn tại rốt cuộc là cái gì, toàn bộ tiên giới gần như điên cuồng, tàn sát, hủy diệt, tất cả đều đang trình diễn. Khi đối mặt với tử vong, tất cả bản chất xấu xa của con người đều lộ ra. Tham lam, sợ hãi, tất cả gốc rễ của cái ác cũng theo đó lộ ra.

Thiên Vương lạnh lùng nhìn thế giới này, trong mắt hắn mang theo vài phần chán ghét. Thiên Vương chưa nói tới chính tà, bởi vì khi hắn thành chí cao vô thượng, hắn chính là trời, trong mắt hắn chỉ có vận chuyển của pháp tắc. Hắn có thể thấy ác niệm trong lòng mỗi người, hắn có thể nhận biết kết cục cuối cùng của mỗi người, đối mặt với một thế giới xấu xí như vậy, hắn muốn hủy diệt, hắn muốn sáng tạo một thời đại hài hòa tốt đẹp, đó mới là suy nghĩ của hắn.

- Trong mắt người đời ta chính là ác ma.

Thiên Vương ngồi xếp bằng trong thiên cung được áng mây trên trời hình thành, con mắt hắn xuyên thấu thời gian và không gian, nhìn quá khứ và tương lai. Tay hắn hơi run run, phảng phất như dung hợp thành nhất thể với thiên địa pháp tắc xung quanh.

Đây là chí cao chí cường, đây là chí cao vô thượng. Nhất cử nhất động đều ẩn chứa thiên địa pháp tắc, nhất cử nhất động đều có thể hủy diệt hoặc là tân sinh.

- Thế giới xấu xí như vậy, tại sao còn có nhiều người luyến tiếc?

Thiên Vương nhìn Dư Hinh Nhi đứng ở sát bên của thiên cung, có thể đây là người duy nhất hắn không thể xuống tay, mặc dù hắn chưa từng nói ra.

- Bởi vì trong lòng bọn họ đều có tình cảm, còn ngươi không có.

Dư Hinh Nhi biết, khi Thiên Vương thành chí cao vô thượng, tình cảm của hắn đã bị xóa bỏ. Ánh mắt hắn nhìn thế giới đã không còn là ánh mắt của một thể sinh mệnh nên có, mà là ánh mắt của thiên địa pháp tắc, dưới loại tình huống này hắn chỉ phân biệt đẹp xấu, không để ý đến tình cảm.

Nói một cách khác, tỷ như nói một nữ tử đặc biệt mỹ lệ lấy một nam tử xấu xí, giữa hai người có thể là tình yêu thật sự. Mặc dù sẽ có người không hiểu, nhưng ít ra hai người này biết, tương lai có lẽ sẽ được mọi người tán thưởng.

Nhưng tất cả chuyện này tới mắt Thiên Vương lại khác, bởi vì Thiên Vương căn bản không hề minh bạch cái gì là tình yêu thật sự, cho nên trong mắt hắn đây vốn là thứ không nên tồn tại, đây là thứ đi ngược lại pháp tắc thế giới.

Trong mắt hắn, cường giả nên ở cùng cường giả, sự vật xinh đẹp nên ở cùng sự vật xinh đẹp. Xấu xí vĩnh viễn đều là xấu xí, nên bị hủy diệt. Đây kỳ thực là một loại chí cao vô thượng gần như dị dạng, chuyện này có thể có quan hệ nhất định với tính cách của bản thân Thiên Vương.

Khi Thiên Vương vẫn là một thể sinh mệnh, hắn chính là tồn tại cao ngạo nhất, khi người khác khát cầu thắng lợi thì hắn lại khát cầu thất bại. Nhưng cuộc đời này của hắn chỉ thua trong tay một người, đó chính là Âu Dương.

Hiện giờ sau khi hắn chân chính đạt được chí cao vô thượng, đã mất đi năng lực tự hỏi những chuyện này, hắn chỉ có thể nhận thức mình cho rằng đúng, và mình cho rằng sai, căn bản không minh bạch, có đôi khi chuyện sai dưới tình huống hợp tình hợp lý cũng sẽ biến thành chuyện đúng. Còn đôi khi chuyện đúng, nếu không hợp tình hợp lý cũng sẽ biến thành chuyện sai.

Kỳ thực điều này cũng không trách được Thiên Vương, dù sao đạo lý như vây, cho dù là người bình thường cũng không thể minh bạch toàn bộ, huống chi là tên cao ngạo này.

- Ta không cần tình cảm, ta chỉ cần duy trì thế giới trong lòng ta, bởi vì thế giới vốn vận chuyển theo suy nghĩ trong lòng ta, ta nghĩ đúng chính là đúng, ta nghĩ sai chính là sai. Hiện tại ngươi có thể nói như vậy, nhưng trăm vạn năm sau tất cả đều trở nên không giống.

Thiên Vương vẫn giữ thanh âm cao ngạo.

- Ngươi không cứu được rồi, có lẽ đối với ngươi hủy diệt mới là tốt nhất! Có lẽ ta sai rồi!

Minh Hậu Dư Hinh Nhi bỗng nhiên cảm thấy mình không hiểu được nam nhân đã ở cùng mình bao nhiêu năm qua! Không, hiện tại có lẽ không nên gọi hắn là nam nhân, bởi vì hắn đã không được xem là con người.

- Ta không cần bất cứ kẻ nào cứu, bởi vì ta chính là thiên địa, ngươi chỉ có thể nghe được tiếng người yếu kêu cứu, cường giả có thể cũng sẽ kêu cứu, nhưng trời chưa bao giờ kêu cứu, bởi vì trời vốn bất bại, bất luận quy tắc gì đều phải lấy ta làm trung tâm vận chuyển!

Thiên Vương nói xong, thân hình lại một lần nữa biến mất, lúc này hắn sẽ xuất hiện ở nơi nào, không ai biết, nhưng không hề nghi ngờ nơi hắn xuất hiện đã định trước chính là một trận tai nạn sinh ra.

Những ngày này Thiên Vương xuất hiện trong rất nhiều thế giới, rất nhiều thế giới đều bởi vậy mà hủy diệt, điểm này Minh Hậu vô cùng rõ ràng. Nàng chỉ có thể yên lặng cầu mong Âu Dương vận khí tốt một chút, đừng để Thiên Vương phát hiện ra mục tiêu, bằng không, có lẽ Âu Dương còn chưa tỉnh lại đã bị Thiên Vương tiêu diệt.

- Ta nhìn lầm rồi, ta thực sự nhìn lầm rồi, vẫn là trước kia không nên để Âu Dương tha cho hắn, hiện tại hắn không phải một con người, hắn căn bản đã không còn bất cứ tình cảm gì, chỉ sợ ngay cả ta hắn cũng sẽ...

Trong mắt Minh Hậu lộ vẻ bi ai, ai có thể nghĩ đến khi Thiên Vương thực sự bước vào chí cao vô thượng lại biến thành một con quái vật không có tình cảm, chỉ có đúng sai như vậy?

- Hi vọng tương lai ngươi sẽ không trở thành như vậy, nếu như ngươi cũng biến thành như vậy, vậy... Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Minh Hậu đương nhiên đang muốn nói tới Âu Dương, hiện tại nàng thực sự không dám xác định tương lai Âu Dương có phải cũng sẽ biến thành quái vật chỉ biết đúng sai như Thiên Vương hay không, nếu như vậy, thật sự là một siêu cấp bi kịch.

Biến hóa của tiên giới, Chân Linh Giới đương nhiên không biết, cho nên mặc dù mọi người trong Chân Linh Giới cũng đều đang suy đoán, thiên uy xuất hiện kia rốt cuộc là cái gì, nhưng dù sao cũng không liên quan đến bọn họ, cho nên mọi người thảo luận thì thảo luận, cuối cùng vẫn bỏ qua Thiên Vương đáng sợ này.

Tiếng chiêng trống đã vang vọng toàn bộ đại viện Cầm gia, lúc này đội ngũ đón dâu của Vạn Tiên Sơn đã xuất hiện ngoài cửa Cầm gia, chờ rước Cầm Linh Linh.

Cầm Linh Linh toàn thân phượng y, phối hợp với dung mạo vốn xinh đẹp của nàng, lại khiến nàng vô cùng chói mắt. Trong Chân Linh Giới cũng không có tục choàng khăn voan, cho nên khi Cầm Linh Linh từ trong đại viện Cầm gia bước ra, rất nhiều người đều bộc phát ra từng đợt tiếng hoan hô.

Đặc biệt là Hoàng Phổ Trình, khi Hoàng Phổ Trình nhìn thấy thê tử của mình mỹ lệ động nhân như vậy cũng khẽ giật mình, sau đó sắc mặt cũng thoải mái hơn một chút.

Dù sao cũng chưa từng gặp mặt, mặc dù nghe nói Cầm Linh Linh rất xinh đẹp, nhưng Hoàng Phổ Trình vẫn có chút lo lắng. Cầm Linh Linh cũng giống như hắn, sau khi thấy Hoàng Phổ Trình vô cùng bất phàm, Cầm Linh Linh cũng thở dài một hơi.

Âu Dương ngồi dưới một gốc cây hòe lẳng lặng nhìn Cầm Linh Linh xuất giá, nếu nói trong lòng hắn không có một chút khổ sáp, vậy hắn sẽ không phải một nam nhân. Nhưng Âu Dương tin tưởng lựa chọn của mình là chính xác, chí ít sau khi Cầm Linh Linh lấy Hoàng Phổ Trình, sau này còn có thể có một nam nhân quan tâm đến nàng, nếu nàng lấy mình chỉ thêm phiền não mà thôi.

- Có phải rất buồn không, Âu Dương!

Âu Bằng nhìn cửu đệ vẫn giữ sắc mặt vô cùng bình tĩnh, Âu Bằng rất muốn biết, rốt cuộc có chuyện gì có thể khiến cửu đệ của hắn biến sắc?

Hai ngày trước khi đột nhiên xuất hiện uy áp khiến toàn bộ mọi người của thế giới quỳ xuống đất phủ phục, thần sắc của cửu đệ vẫn bình tĩnh, phảng phất như uy áp đó không thể ảnh hưởng đến hắn, lẽ nào nói tâm tính tu vi của cửu đệ đã cường đại đến trình độ này?

- Cũng không biét, mặc dù ta và Linh Linh từ nhỏ lớn lên bên nhau, nhưng tình bạn của chúng ta vượt qua những cái khác. Hiện giờ có thể thấy nàng có một kết cục tốt như vậy, cũng xem như một an ủi với ta.

Âu Dương nói không sai, có thể thấy Cầm Linh Linh có một kết cục tốt, Âu Dương cũng rất hài lòng.

- Ài...

Âu Bằng thở dài một hơi, lộ vẻ bất đắc dĩ nói:

- Cửu đệ, ta rất muốn biết, với tâm tính của ngươi, nếu có thể tu luyện, ngươi có thể trở thành Thần Tiễn thứ hai hay không?

- Có lẽ....

Những lời này của Âu Dương mang theo vài phần vui đùa, nhưng chân chính có phải vui đùa hay không, sợ rằng bản thân Âu Dương mới biết rõ nhất.

Linh hồn vô địch phối hợp với một thân thể suy nhược đỉnh phong, không có chút ký ức, không thể kích hoạt lực lượng của phương pháp thánh chiến, pháp tắc của bán bộ chí cao vô thượng nắm trong tay. Tất cả những điều này đều là bí mật của Âu Dương, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không biết bí mật này.

- Còn nhìn cái gì, người ta đã đi xa rồi, sau này sợ là cũng không còn cơ hội gặp lại nàng!

Âu Bằng bất đắc dĩ thở dài một hơi. Không sai, Cầm Linh Linh được gả đến Vạn Tiên Sơn, sợ rằng sau này Âu Dương thực sự cũng khó có thể gặp được nàng. Dù sao với thể chất của Âu Dương, cả đời này cũng đừng mơ tưởng ra khỏi đông phương Lâm Hải Cảnh. Có lẽ là mười năm thậm chí là năm năm sau, nếu như không có kỳ tích phát sinh, thậm chí cửu đệ có thể biến mất trong thiên địa.

Kết quả như vậy đương nhiên không phải thứ hắn muốn nhìn thấy, nhưng nhiều năm qua hỏi thăm rất nhiều danh y, hắn làm sao có thể không rõ bệnh tình của Âu Dương vốn không thể chữa trị? Mặc dù hắn chưa từng buông tha tìm kiếm, nhưng...

- Chúng ta cũng trở về thôi.

Âu Bằng vỗ vai Âu Dương, sau đó đẩy xe, định chuẩn bị quay về An Lai Cư thu dọn đồ đạc rời đi.

- Đại ca, ta có một loại cảm giác, chúng ta ở lại đây thêm hai ngày nữa đi?

Âu Dương cũng không biết vì sao luôn cảm thấy có chuyện gì đó phát sinh, từ sau khi uy áp xuất hiện Âu Dương luôn có dự cảm bất hảo.

- Được rồi, coi như cho ngươi giải sầu.

Âu Bằng cũng không cự tuyệt, dù sao hắn biết, một khi cửu đệ trở về có thể cả đời này cũng không thể ra khỏi tiểu viện đó nữa...

Một hài tử có số phận trớ trêu như vậy, hiện tại chỉ yêu cầu hắn ở lại thêm hai ngày, có gì mà không thể.

Cho dù hiện tại Âu Dương nói với đại ca, hắn muốn ở bên ngoài năm năm, lãng phí thời gian năm năm tu luyện của Âu Bằng, Âu Bằng có thể cũng sẽ đồng ý. Dù sao cũng là huynh đệ, Âu Bằng không thể để Âu Dương bước ra khỏi số phận bi thảm, chút việc nhỏ như vậy hắn đương nhiên có thể làm được.

Nhưng lần này Âu Bằng lại đoán sai, bởi vì loại dự cảm bất hảo này của Âu Dương thật sự tồn tại. Lúc này có một người thanh niên vô cùng tuấn mỹ đang đứng trước sơn môn Vạn Tiên Sơn, nhìn năm chữ "Thiên hạ đệ nhất tông" rất lớn mà Âu Dương lưu lại trước đây khẽ mỉm cười.

- Thiên hạ đệ nhất tông, ha ha, nơi này vì có ngươi mà huy hoàng, lại bởi vì ngươi mà mai một, không biết ngươi sẽ cảm giác như thế nào?

Trên mặt nam tử tuấn mỹ vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, phảng phất như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

- Người tới là ai?

Đệ tử trước sơn môn Vạn Tiên Sơn đương nhiên thấy được người tới. Hai gã đệ tử Vạn Tiên Sơn đi tới trước mặt Thiên Vương, nhưng bọn hắn còn chưa kịp nói ra câu tiếp theo đã biến thành tượng đá, sau đó đưa về trong hư vô biến mất không thấy.

Thiên Vương chưa bao giờ là người nhiều lời với loại kiến hôi, chỉ cần là người bị hắn cho là kiến hôi, hắn sẽ không thèm giao lưu với bọn họ, trực tiếp gạt bỏ.

Bước vào sơn đạo Vạn Tiên Sơn, Thiên Vương vừa đi vừa thưởng thức cảnh sắc Vạn Tiên Sơn, Thông Linh hải hùng tráng, vạn tòa tiên sơn to lớn. Các loại quang huy tràn đầy màu sắc lấp lánh. Pho tượng Thần Tiễn Âu Dương cực lớn, tất cả đều không có nhiều biến hóa so với trước kia, mọi thứ phảng phất như trong kỷ niệm.