Yêu Cung

Chương 1117: Trung đội thứ bảy, truyền thuyết bất bại (1)




Uân Thanh đã biết người này là ai, căn cứ thời gian suy tính, hôm nay có lẽ là ngày thứ bảy, còn người này chắc chắn là Âu Dương đang chuẩn bị rời khỏi.

Âu Dương sở dĩ tiến vào hoàng cung có lẽ vì có một chuyện chưa làm, đó chính là đồng ý tặng cho Đại Vận một kênh đào.

Nếu như nói trước đó Uân Thanh còn hoài nghi Âu Dương có phải thuận miệng hứa hẹn, vậy thì hiện tại hắn tuyệt đối không còn hoài nghi. Một siêu cấp cường giả chỉ cần giơ tay có thể mở ra một thông đạo thông tới tiên giới, mở một kênh đào ở Đại Vận có gì khó khăn? Hiển nhiên là không có

- Theo ta tiến cung!

Uân Thanh nói xong, nhanh chóng sải bước về phía cửa trong hoàng cung, hắn cũng không sốt ruột, bởi vì hắn biết, Âu Dương có lẽ khinh thường đối phó với những người này. Nếu như Âu Dương thật sự tới giết người, Uân Thanh bảo đảm hiện tại toàn bộ Đại Vận tuyệt đối không tìm ra sinh linh nào còn sống.

Trong hoàng cung, Âu Dương nhìn đám hộ vệ thỉnh thoảng ngã xuống, trên mặt hắn đã xuất hiện mồ hôi lạnh. Lúc này Âu Dương bắt đầu hoài nghi có phải ánh sáng nhân vật chính của mình bắt đầu bạo phát rồi không, sau đó trên người có khí bá vương gì đó, chỉ cần khí bá vương này vừa lóe có thể giết chết một đám người? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Suy nghĩ một hồi, Âu Dương loại bỏ suy nghĩ thiếu thực tế này ra khỏi đầu, khí bá vương gì chứ, những người này căn bản là bị đông cứng ngã xuống đất, hoàn toàn không có liên quan đến khí bá vương của hắn.

- Ta không muốn tiếp tục dây dưa với các ngươi, nhanh kêu Tôn Hành Quyền tới gặp ta, thời gian của ta rất quý giá!

Lúc này trên mặt Âu Dương đã xuất hiện hắc tuyến. Đây là ngày kinh diễm thế nào chứ, từ khi mình tiến vào hoàng thành, một đường tràn ngập quỷ dị. Lúc này Âu Dương cũng biết mình đã tiếp cận vô địch, bằng không Âu Dương nhất định hoài nghi có phải vì mình xuyên giới cho nên có thêm dị năng gì không.

- Muốn giết bệ hạ của chúng ta, trừ phi bước qua xác chúng ta.

Đây là lời nói của một người đàn ông chân chính, chỉ có điều người đàn ông chân chính vừa nói xong câu này liền ngã xuống, hai chân hắn cũng không còn nghe sai khiến. .

Nhìn thấy màn này, mọi người xung quanh đều lạnh run. Theo bọn họ thấy, đây là vị cường giả thực sự đã nổi giận, cho nên trực tiếp giết chết gia hỏa vừa mới mở miệng. Xung quanh nhất thời trở nên vô cùng yên lặng.

Không ai dám mở miệng, bởi vì bọn họ rất sợ mình vừa mở miệng sẽ có kết cục giống như người vừa rồi. Kỳ thực bọn họ thực sự đã sai lầm, bất luận bọn họ mở miệng hay không mở miệng, chỉ cần bọn họ tiếp tục đứng ở đây, không bao lâu phỏng chừng sẽ là toàn quân bị diệt.

Khi Uân Thanh đi tới cửa cung thứ nhất, mấy gia hỏa trước đó kêu gào vẫn còn đứng ở đó, nhưng bọn họ đã gần như đông cứng, cho nên khi Uân Thanh đi qua người bọn họ, bọn họ chỉ có thể mở miệng kêu một câu quốc sư.

Nhìn thấy màn này, Uân Thanh thầm nhíu mày, hắn đã minh bạch vì sao gặp phải chuyện như vậy . Cho nên sau khi đi qua mấy cửa cung, nhìn thấy tình huống giống như vậy, Uân Thanh quay sang nói với tên thống lĩnh Thiểm Đao Doanh phía sau mình:

- Sau đó chọn lựa thị vệ trong cung phải chọn người có đầu óc một chút.....

Tên thống lĩnh không minh bạch ý tứ của Uân Thanh, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngu si. Sau một hồi hắn cũng phát hiện, thì ra hộ vệ trước cửa cung căn bản không phải bị khí bá vương giết chết, mà là trực tiếp đông cứng.

Phải nói đám hộ vệ này xác thực không có đầu óc. Phía dưới cửa cung có chỗ che mưa tránh gió lớn như vậy, tại sao phải đứng ở bên ngoài để phong tuyết làm mình đông cứng như người tuyết mới vừa lòng?

Lẽ nào chỉ có như vậy mới có thể biểu hiện bọn họ tận trung với công việc? Chẳng trách Uân Thanh nói sau này phải chọn lựa những kẻ có đầu óc

Khi tên thống lĩnh suy nghĩ những chuyện này, hắn bỗng nhiên phát hiện, thì ra kẻ không có đầu óc không phải chỉ có những thị vệ này, có vẻ những người của Thiểm Đao Doanh bọn họ cũng bị đông cứng như vậy, cho nên nhất thời trên mặt hắn hiện lên vẻ xấu hổ.

- Ài

Uân Thanh thở dài một hơi, việc này không thể truyền ra ngoài, bằng không tất cả thể diện của Đại Vận sẽ mất hết. Ngày đại tuyết, thị vệ của sáu cửa cung toàn bộ bị đông cứng, sau đó nhìn người ta nghênh ngang tiến vào hoàng thành, ngoại trừ kêu gào chửi bới đều không làm được gì. Nếu như việc này truyền ra ngoài, toàn bộ Đại Vận sẽ trở thành đối tượng trào phúng của các quốc gia trong trăm năm tới.

- Cũng may không phải phương bắc...

Uân Thanh cảm thấy rất may mắn vì nơi này không giống phương bắc, nếu như ở hoàn cảnh quanh năm băng tuyết như phương bắc, phỏng chừng hiện tại thị vệ đã sớm đông chết bao nhiêu lần rồi.

Khi Uân Thanh và tên thống lĩnh đi tới hoàng thành, Âu Dương còn đứng ở đó. Nhưng lúc này đám người bao vây Âu Dương mấy vòng không sai biệt lắm đều đã ngã xuống mặt đất.

Âu Dương đặc biệt có hứng thú nhìn những người còn đứng, phảng phất như tính toán xem bọn người kia rốt cuộc lúc nào mới có thể ngã xuống đất!

- Hừ!

Khi nhìn thấy màn nàn, việc đầu tiên Uân Thanh làm không phải là đi tới chào hỏi Âu Dương, mà là bị màn này chọc tức suýt nữa phun máu. Những hộ vệ này cũng đều được xưng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nhưng bọn họ lại đều bị đông cứng

- Quốc sư đại nhân, hộ vệ Đại Vận hiện nay không thể so sánh với trung đội thứ bảy của ta năm đó.

Âu Dương nhìn những hộ vệ vừa kém thân thủ vừa kém đầu óc này, hắn cảm thấy có chút bi ai. Chuyện trung đội thứ bảy tấn công chớp nhoáng nghìn dặm sau lưng địch đến bây giờ vẫn được xem là giảng thuật chiến dịch kinh điển trong các học viện quân sự.

Ba mươi tám người tấn công hậu phương lớn địch quốc, thế như chẻ tre đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, lần nào cũng lấy ít thắng nhiều. Đốt kho lúa giết bộ binh, dưới thành một mình Thần Tiễn uy áp toàn bộ cung tiến thủ thành trì, mỗi một bước hầu như đều là giành thắng lợi trong nguy hiểm. Vì thắng lợi, vì sinh tồn, trung đội thứ bảy chính là truyền kỳ bất bại. Truyền kỳ này truyền thừa tới hôm nay, lại trở thành truyền thuyết không thể nào phục chế.

Nhiều năm trôi qua như vậy, đương nhiên cũng có người muốn phục chế truyền kỳ của trung đội thứ bảy, cho nên mỗi lần đại chiến hầu như đều có ba mươi tám, ba mươi chín kỵ binh chạy vào hậu phương của địch, kết quả là sau đó đám người này cũng không trở về. Chuyện này không phải nói bọn họ thiếu can đảm, mà bởi vì trong số bọn họ không có Thần Tiễn Âu Dương, cũng không có thống lĩnh toàn cục Lăng Túc. Trung đội thứ bảy có thể được phục chế, nhưng Lăng Túc và Âu Dương lại không thể được phục chế.

Thiếu khuyết hai nhân vật siêu cấp này, trung đội thứ bảy mất đi linh khí vốn có của nó, cho nên bất luận là đội ngũ phối trí hoàn mỹ cỡ nào, bất luận là kỵ binh hung ác cỡ nào, sau khi tiến vào hậu phương địch nhân nhiều nhất cũng chỉ có thể phá hoại một chút, muốn sáng tạo truyền kỳ bất bại của trung đội thứ bảy căn bản là không có khả năng.

Ba mươi tám người thâm nhập hậu phương địch, chém giết ngàn người, thiêu kho lúa, hù dọa đại quân Tây Kỳ, trở thành truyền thuyết trong truyền thuyết.