Kế hoạch ghép gan thất bại, lại không tìm được gan thích hợp, bệnh tình của Từ Phượng Chi chuyển biến xấu rất nhanh, ngày mười lăm tháng giêng lại vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Thông báo bệnh tình nguy kịch được gửi đi một lần lại một lần, lúc Hà Húc nhận được thông báo là lúc đang quay , nghe được tin tức ngay cả quần áo cũng không kịp thay liền một đường chạy tới bệnh viện.
Đỗ Minh Vũ đã khóc đến tê dại, ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt khóc đến thở không ra hơi, hai mắt đẫm lệ lơ đãng nhìn thấy Hà Húc, nhất thời khóc càng thêm dữ dội.
Trong lòng Hà Húc cũng bất ổn, nhưng dù sao cậu không phải Đỗ Minh Vũ, cậu cũng nóng lòng, nhưng không khóc được.
Đỗ Minh Vũ thấy cậu đến gần, ôm lấy eo Hà Húc, gào khóc hỏi cậu: "Bây giờ nên làm gì đây... Mẹ có sao không, tôi sợ quá..."
Hai cánh tay của cậu ta gần như là dùng hết khí lực toàn thân, Hà Húc bị siết đến ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn, có thể thấy được bộ dáng này của cậu ta, lại thật sự không đành lòng đẩy cậu ta ra.
"Sẽ ổn thôi, đừng lo."
Hà Húc lơ đãng an ủi, trong lòng vô vàn ý vị hỗn tạp, tuy rằng Từ Phượng Chi bình thường luôn hung dữ mười phần mắng cậu, nhưng ảnh hưởng của bệnh gan Hà Húc vẫn biết, xem tình huống hiện tại, Từ Phượng Chi rất có thể không chịu nổi mấy ngày.
Thậm chí có thể là hôm nay.
Loan Tụng ôm đồ của Hà Húc chậm một nhịp chạy tới, vừa đứng lại điện thoại di động liền kêu lên như đòi mạng, nhận hết cái này đến cái khác.
quay được một nửa người liền chạy mất, đầu tiên là người phụ trách quay phim gọi điện thoại tới tìm, chỉ chốc lát lại là tổng giám đốc tới tìm, sau đó là người công ty bọn họ gọi điện thoại tới tìm, không chỗ nào không phải tới hỏi người rốt cuộc đi đâu.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Lúc Hà Húc đang phiền lòng, nghe thấy điện thoại di động vang lên không dứt lại càng phiền lòng, Loan Tụng thấy cậu như vậy đại khái cũng sẽ không trở về quay phim nữa, vì thế cầm điện thoại di động đi ra xa giải thích với từng người một.
Cục diện rối rắm có Loan Tụng xử lý, Hà Húc yên tâm không ít, trước mắt chính là chờ tin tức Từ Phượng Chi chuyển biến tốt đẹp hoặc chuyển biến xấu, không còn gì khác.
Mỗi một phút chờ đợi đều sợ hãi dài dằng dặc, Đỗ Minh Vũ đã khóc khô nước mắt, cứ ngơ ngác nhìn một chỗ ngốc nghếch chờ đợi. Hà Húc cảm thấy một giây như một năm, làm chuyện bình thường Đỗ Minh Vũ vẫn thường làm mà cậu từng ghét bỏ, cậu ở cửa không ngừng dạo bước, nhưng chờ tới trước không phải tình huống của Từ Phượng Chi, mà là Tạ Thanh Dao.
Trên người Tạ Thanh Dao mang theo mùi rượu, hẳn là mới từ tiệc xã giao trở về liền trực tiếp tới chỗ cậu, nhưng Hà Húc không rảnh cảm động, cậu gần như tin tưởng Tạ Thanh Dao tới là tìm cậu tính tiền vi phạm hợp đồng quay .
Hà Húc chủ động đi qua, muốn trước khi Tạ Thanh Dao nổi giận đưa hắn rời khỏi nơi đó, ít nhất đừng để cậu mất mặt xấu hổ trước Đỗ Minh Vũ.
Nhưng cậu vừa mới đến gần, Tạ Thanh Dao lại trực tiếp đưa tay nâng nửa bên má cậu, cúi đầu khàn khàn hỏi cậu: "Người không sao chứ?"
Hà Húc hơi giật mình, mãi đến khi Tạ Thanh Dao nhẹ giọng hỏi lại một lần mới lắc đầu, cụp mắt trả lời "Vẫn ổn".
Tạ Thanh Dao không nói nữa, chỉ không ngừng vỗ về sau đầu cậu, tư thế kia giống như đang trấn an con chó nhỏ mình nuôi.
"Tạ tổng muốn ở đây sao? Hay là muốn tôi cùng anh trở về? "Hà Húc ngẩng mặt lên hỏi hắn, trước mắt lóe lên dải ánh bạc, giống như một giọt nước mắt.
Tạ Thanh Dao hoảng hốt đưa tay giúp cậu xoa khóe mắt, sau khi phát hiện mình nhìn lầm thì không khỏi mỉm cười, thuận thế xoa xoa gò má Hà Húc, "Tôi còn tưởng em khóc chứ."
"Anh hoa mắt rồi, nếu đã say như vậy, sao không về nghỉ ngơi?"
Hà Húc cười nói lời này, nhưng mặc dù Tạ Thanh Dao uống rượu, cũng có thể nhìn thấy đáy mắt hắn lạnh, Hà Húc rõ ràng là hạ lệnh đuổi khách.
Đổi lại là trước kia, nếu Hà Húc dám dùng ánh mắt này nhìn hắn, hắn nhất định sẽ khiến Hà Húc hối hận vì hành động này của mình, mà hiện tại hắn đã bị Hà Húc lạnh lùng nhìn chằm chằm như vậy, hắn lại không có nửa điểm ý nghĩ phát hỏa.
"Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Kỳ thật hắn tới đây, mục đích ban đầu đúng là mang Hà Húc về, chỉ là tình huống trước mắt, hắn mang người về cũng không thích hợp.*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Tạ Thanh Dao nói xong đang muốn rời đi, dường như nghĩ tới cái gì lại dừng bước, xoay người cởi áo khoác của mình phủ thêm cho Hà Húc, khép chặt cổ áo muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không mở miệng, lại yên lặng rời đi.
Áo khoác ngoài mang theo nhiệt độ cơ thể Tạ Thanh Dao, khi dán lên người Hà Húc mới phát hiện trên người mình lạnh bao nhiêu, cậu chỉ mặc áo sơ mi mỏng lúc quay , làn da lộ ra đã sớm lạnh đến tối đi mấy phần, nhưng cậu một chút cũng không phát hiện.
Một số chi tiết ở Tạ Thanh Dao, quả thật sẽ lấy mạng người. Nhưng Hà Húc thủy chung biết, người Tạ Thanh Dao yêu không phải cậu, chỉ là muốn xuyên qua bộ da này của cậu nhìn thấy một người khác mà thôi.
Bố thí tới một ít quan tâm, cậu cũng không hiếm lạ gì.
Hà Húc cởi áo khoác, xoay người ném thẳng lên người Đỗ Minh Vũ, "Lạnh thì khoác lên, ngại bẩn thì vứt đi."
Đỗ Minh Vũ kinh ngạc túm lấy áo khoác rơi xuống, buồn bực hỏi: "Đây không phải là người kia cho anh sao......"
"Đúng, cho nên tôi nói ngại bẩn thì vứt đi. "Hà Húc cười nhạo," Đó chính là kim chủ cho tôi, tiền bẩn mà, bộ quần áo này vừa rồi tôi cũng khoác qua."
"Sao anh lại ghi thù như vậy... Tôi chưa từng nói thế..." Đỗ Minh Vũ mím môi, cúi đầu nửa ngày lại lẩm bẩm một câu: "Tôi xin lỗi..."
"Không cần xin lỗi, tôi không nhằm vào cậu. "Hà Húc xua tay, dựa vào vách tường nhìn hành lang nơi bóng dáng Tạ Thanh Dao biến mất, nhẹ giọng nỉ non:" Tôi đang nói về chính mình.". Ngôn Tình Sủng
Bác sĩ cấp cứu từ trong phòng bệnh đi ra, chỉ lộ ra một đôi mắt tràn đầy mệt mỏi, nhưng đồng thời lại có hơi vui mừng.
"Bệnh nhân tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, quan sát thêm vài giờ nữa, nếu trời sáng không có gì bất ngờ, có thể chuyển vào phòng bệnh bình thường."
Đỗ Minh Vũ tạ trời tạ đất tiễn bác sĩ, Hà Húc ở một bên bất giác cũng thở phào nhẹ nhõm theo, cậu quay đầu nhìn thoáng qua Từ Phượng Chi còn chưa tỉnh lại trong cửa sổ thủy tinh, trên mặt nổi lên một nụ cười khổ.
"Cậu ở đây trông coi đi, tôi đi trước."
Đã biết trong khoảng thời gian ngắn Từ Phượng Chi sẽ không có vấn đề gì, Hà Húc ở lại thêm cũng không có ý nghĩa, huống chi hiện tại cậu không thuộc về cái nhà này, cũng không thuộc về chính cậu, bởi vì tiền cậu chỉ thuộc về Tạ Thanh Dao."
Hà Húc đi ra đại sảnh bệnh viện trở lại trong xe, Loan Tụng còn ở bên cạnh xe sứt đầu mẻ trán xử lý cục diện rối rắm của cậu, thấy cậu đi ra vội vàng cúp điện thoại.
"Húc ca, bên anh không sao chứ?"
"Tạm thời không sao, bên cậu giải quyết xong chưa? "Hà Húc tiện tay rút điếu thuốc từ trong xe ra, ngậm trong miệng mở bật lửa.
"Còn chưa. "Loan Tụng vẻ mặt khóc tang, cầm di động kể khổ với Hà Húc," Giám đốc gì đó cũng quá khó chơi, vô luận tôi nói thế nào cũng đặc biệt cứng rắn không đồng ý......"
"Vậy bây giờ không nói nữa, đưa tôi về quay phim bổ sung."
"Nhìn dáng vẻ của ông ta hẳn là sẽ không dễ dàng bỏ qua, bây giờ trở về chẳng phải là......"
Loan Tụng muốn nói lại thôi, tuy cậu ta còn chưa nói hết, nhưng Hà Húc cũng đoán được, Loan Tụng đơn giản là sợ mình bị đối phương làm khó dễ, vì vậy cười an ủi: "Sợ cái gì, nhiều lắm là bị giội ly nước, có Tạ tổng che đầu, ông ta còn dám làm gì tôi sao?"
*Mấy nay sốp chăm chỉ quá trời nhưng hỏng ai khen sốp cạ toàn chửi cha nội kia thôi. Sốp buồn lắm:((*