Xe vừa dừng lại, Từ Y Khả liền mở cửa ngồi vào ghế phụ, cô cẩn thận nhìn xung quanh.
Anh quay đầu cô lại: “Không có phóng viên, cho dù có cũng không phải lo lắng.”
Không nghĩ rằng chuyện cô bị phóng viên chụp được lại khiến cô lo lắng nhưvậy, anh không muốn người ngoài bình luận cô từ đầu tới chân, anh khôngmuốn cuộc sống của cô bị đảo lộn. Thật ra cũng không có gì đáng ngại,cho dù truyền thông không làm sáng tỏ, anh cũng tự mình nói ra. Điều bực mình là, chỉ trong buổi sáng, Triệu Vịnh Oái đã gọi cho anh mấy chụccuộc điện thoại.
Chuyện khác anh không lo, chỉ sợ bà Triệu sẽ đến tìm cô gây khó dễ, nếu lỡ như lúc đó anh không có ở bên, cô sẽ bị họ ức hiếp.
Anh lái xe đến biệt thự Đông Phúc. Loan Loan đang ngồi trên đùi bác Trương nhìn thấy mẹ đến, liền trượt xuống chạy tới ôm mẹ.
Từ Y Khả nhận lấy bát cơm còn hơn nửa trên tay bác Trương đút cho Loan Loan ăn.
Ăn xong, cô lấy một ít đồ chơi đặt Loan Loan ngồi bên cạnh tự chơi. Cô bécó chút bất mãn, nhưng thấy bố mẹ ngồi không xa, miễn cưỡng chấp nhận.
Cô hỏi anh: “ Chuyện của Y Trạch có phải rất khó giải quyết?”
“Không, không có gì khó khăn cả, chỉ là Y Khả, lần này anh không thể nhân từđược, Chương Kinh Hoa là người quỷ kế đa mưu, chuyện gì hắn cũng có thểlàm được.”
Anh có chút buồn cười, xoa tay cô nói: “À quên, anh cũng không phải là người tốt, em có lo lắng bị anh tính kế không?”
“Anh đừng đùa, em thật sự đang rất lo.”
“Ờ.” anh dịu dàng hôn lên trán cô, đứng dậy nói: “Anh đã hẹn người ta nóichuyện, em hôm nay cứ yên tâm ở đây, tất cả mọi chuyện cứ để anh xử lý.”
Anh đi qua hôn lên má Loan Loan: “Bố ra ngoài một lát, con chào tạm biệt bố đi nào.”
Loan Loan choàng tay qua cổ bố: “Bố, con cũng đi.”
“Ngoan, con gái ngoan hôm nay ở lại với mẹ nhé, bố sẽ về sớm thôi.”
Cô tiễn anh ra cửa, nhịn không được hỏi: “Triệu Vịnh Oái……”
Anh vuốt tóc cô trấn an: “Em vào đi.”
Thật ra anh cũng chẳng phải là hạn tốt lành gì, anh cũng chẳng phải muốngiải thích gì với Triệu Vịnh Oái. Anh thừa nhận mình chính là người vìmục đích mà không từ thủ đoạn, lợi dụng Triệu Vịnh Oái quả thật có chútđộc ác. Nhưng vì Y Khả và Loan Loan, anh sẵn sàng làm tất cả.
Bà Triệu mặt giận hầm hầm ngồi trên ghế sofa, người ít xuất hiện trong nhà như Triệu Vịnh Lâm cũng bị gọi về. Xảy ra chuyện như vậy đối với Triệugia mà nói là một điều nhục nhã. Nhất là bà Triệu, sau khi tin tức kếthôn công khai, bà luôn đắc ý, khoe khoang khắp nơi rằng con gái bà gảcho một người có gia thế tốt. Trước sự hờ hững của ông bà Trần, bà vẫnnhịn, cho dù Trần Mặc Dương đã có con, con gái bà sẽ phải làm mẹ kế, bàcũng không hé răng nửa lời. Không ngờ lần này Trần Mặc Dương lại muốn từ hôn, như vậy chẳng khác gì muốn lột đi một lớp da mặt của bà, quăng cho bà một vố không dậy nổi.
Triệu Vịnh Oái run rẩy, hai tay nắm chặt, Trần Mặc Dương vừa xuất hiện ởphòng khách cô liền bật dậy, chạy nhanh đến, nắm lấy tay của Trần MặcDương: “Anh đến rồi.” Triệu Vịnh Oái gượng cười nhợt nhạt, đôi mắt giăng kín tầng mơ hồ, cô nắm chặt tay anh.
Anh cũng không nói gì, đi đến chào hỏi người lớn: “Bác trai, bác gái.”
Triệu Vịnh Oái kéo anh ngồi xuống sofa: “Bố mẹ, bố mẹ xem Mặc Dương đã đếnrồi nè, con đã nói tất cả chỉ là hiểu nhầm mà, tất cả đều do bọn phóngviên bịa chuyện….” Rồi lại đứng lên gọi vọng vào: “Bác Thẩm, bác ở trong đó làm gì vậy, sao con chưa chuẩn bị bữa trưa……”
Triệu Vịnh Lâm nói: “Vịnh Oái, em ngồi xuống trước đi, còn chưa đến giờ cơmmà.” Em mình thành ra dạng này, rõ ràng là không bình thường. Cô lo rằng Triệu Vịnh Oái sẽ bị đã kích. Cô hiểu em gái mình, tính cách có điểmcực đoan, từ nhỏ đã được mọi người chiều chuộng, muốn cái gì có cái đó,chưa có gì phật ý của cô. Chỉ có người đàn ông trước mặt này là khiến em cô gặp khó khăn. Cũng sắp đến ngày hôn lễ rồi, cứ nghĩ rằng mộng đẹpsắp trở thành sự thật, ai ngờ rằng… Trên đời này thứ bất hạnh nhất chính là hạnh phúc rõ ràng ở ngay trước mắt, rõ ràng đã nắm chắc nhưng lại bị vuột mất. Cô sợ em gái mình không chịu nổi đả kích như vậy.
Triệu Vịnh Oái không để ý lời chị mình, quay sang Trần Mặc Dương: “Mặc Dương, anh sẽ ở lại ăn cơm đúng không….Còn có….” Cô nôn nóng nhìn xung quanh:“Còn nữa, ăn xong chúng ta còn phải đi chụp hình cưới, đi xem phòng tânhôn nữa, hôn lễ chỉ còn mấy ngày nữa thôi, chúng ta cần phải chuẩn bịtốt.”
Cô tựa vào lòng Trần Mặc Dương: “Chúng ta đi ngay được không, bằng không sẽ không kịp…”
Trần Mặc Dương nhíu mày, anh biết Triệu Vịnh Oái có chút vấn đề về thầnkinh, cũng dự đoán là cô sẽ náo loạn một hồi. Chỉ là anh không ngờ cô ta lại có phản ứng lớn như vậy, quả thật không giống người bình thường.
Triệu Đạt cũng nhận ra điều này: “Vịnh Lâm, con đưa Vịnh Oái lên lầu đi, bố sẽ nói chuyện với Mặc Dương.”
Triệu Vịnh Oái không chịu đi, chỉ vào Trần Mặc Dương: “Có phải anh muốn quaylại cùng con tiện nhân Từ Y Khả kia không? Em nói cho anh biết, ai cũngkhông cướp được anh đi, nếu cô ta dám, em, em nhất định sẽ giết cô ta!”Triệu Vịnh Oái tâm thần rối loạn nói.
Triệu Vịnh Lâm chạy nhanh đến ôm lấy em gái: “Vịnh Oái, em đừng như vậy, chúng ta lên lầu.”
Triệu Đạt ho khan vài tiếng,nói với Trần Mặc Dương: “Chắc con bé nhìn thấytin tức buổi sáng, nó hiện tại không khống chế được cảm xúc, cháu đừngđể bụng. Mặc Dương, chuyện cháu có con gái bác cũng biết, bác tin rằngsau này Vịnh Oái sẽ đối xử tốt với đứa nhỏ. Có điều trước khi kết hôncháu vẫn nên giải quyết dứt khoát với mẹ đứa nhỏ đi. Cháu nên biết hiệntại rất nhiều kiểu phụ nữ coi con cái là cây tiền, cho nên chuyện nhưvậy nên dứt khoát, tránh cho sau này còn nhiều phiền toái. Cháu hiểu ýcủa bác chứ, bác cũng chỉ mong chúa và Vịnh Oái hạnh phúc.”
“Cám ơn bác trai, cháu cảm thấy con cháu có mẹ ruột chăm sóc là tốt nhất. Thật có lỗi.”
Triệu Đạt nói: “Chuyện này không phải trò đùa, tất cả đều biết cháu và congái bác sắp kết hôn. Giờ cháu lại nói không kết hôn thì sẽ không kết hôn nữa ư, như vậy Vịnh Oái sau này còn dám gặp ai?”
“Thực xin lỗi, tóm lại là sẽ không có hôn lễ. Tổn thất bao nhiêu cháu xin chịu toàn bộ trách nhiệm.”
Bà Triệu cuối cùng nhịn không nổi nữa, gào to: “Cậu có thể chịu tráchnhiệm gì, cậu xem Vịnh Oái của chúng tôi hiện tại bị cậu làm cho thànhdạnh gì rồi? Đều là do các người đôi cẩu nam nữ này làm hại, cậu đừngtưởng rằng Trần gia các cậu giỏi, con gái nhà chúng tôi cũng không đểcho người khác khi dễ như vậy đâu!”
Nói đến nước này, anh không muốn nói thêm gì nữa: “Bác gái, xin chú ý cáchdùng từ. Chiều nay cháu sẽ chính thức công bố hủy bỏ hôn lễ.” Phía sautruyền đến tiếng gào thét của bà Triệu.
Chuyến đi này, anh đã hết phận sự.