Yêu Còn Khó Hơn Chết

Chương 17: Dập tan hy vọng xa vời của cô




Trương Uyển thấy sắc mặt Trần Mặc Dương không tốt, nhanh nói:

-”Xin lỗi, Trần tổng, là tôi mang Y Khả đến.”

Trần Mặc Dương không lên tiếng, đi đến trước mặt Từ Y Khả, nhìn bàn tay đẫm máu của cô..

Từ Y Khả cũng không dám ngẩng đầu, chỉ cảm thấy không khí xung quanh đềucó áp lực kinh người, cô nhìn chằm chằm xuống nền nhà, mắt chỉ nhìn thấy được đôi giày da đen và ống quần của anh ta .

Trần Mặc Dương cầm lấy cổ tay bị thương của cô, lật trái lật phải xem, ngóntay cái và mặt trong của cổ tay bị chà sát, làn da cô rất trắng, máu đỏtươi trên làn da trắng nõn ở trắng nõn đặc biệt chói mắt.

Từ Y cũng không biết anh ta thật ra muốn làm gì, ngẩng đầu bất an nhìn anh ta, chỉ thấy mắt anh ta nheo lại, giây tiếp theo anh ta đột nhiên lấynăm ngón tay dùng sức nắm chặt cổ tay cô,bắt đầu lấy những mãnh vỡ nhỏthủy tinh bị cắm sâu trên tay cô ra, Từ Y Khả lập tức sắc mặt tái nhợt,khuôn mặt méo mó , theo bản năng giữ tay anh ta lại, khóc kêu lên:

-”A… Đau…”

Anh ta không chút thương hoa tiếc ngọc nào không để ý cô kêu khóc, trên tay càng thêm dùng sức, tất cả đau đớn tập trung ở phần cổ tay, Từ Y Khảcảm thấy tựa như xương cốt mình cũng bị bóp nát, miệng vết thương lạibắt đầu chảy máu. máu dọc theo ngón tay anh ta chảy xuống, không chỉ có ở cổ tay cô, mà ngay cả tay anh ta cũng dính đầy máu của cô.

Từ Y Khả khóc muốn ngừng thở , không ngừng kêu đau đớn.

Bên cạnh không ai dám hé răng, chỉ có Từ Y Khả khóc không ngừng, cô vốn đãsợ đau, lại ở trước mặt người đàn ông ác ý ép buộc, cô lại càng cảm thấy tủi thân, hơn nữa mặc kệ cô giãy dụa thế nào đều không buông tay cô ra, cho nên mới khóc như núi đổ .

Trương Uyển cắn môi, vài lần mấp máy khóe miệng, cuối cùng vẫn là không dám mở miệng.

Rốt cục Trần Mặc Dương cũng thả tay ra, rút mấy tờ giấy trên bàn trang điểm lau máu trên tay mình, rồi ném sang một bên, nói:

-”Đau? Bây giờ biết đau rồi hả? đó là dạy cho cô một bài học cho cô biết chỗ nào nên đến chỗ nào không nên đến!”

Nói xong xoay người đi ra ngoài, Chu Lạc Khiết đi đến, nói:

-”Đi thôi, tôi mang cô đi băng bó.”

Từ Y Khả khóc thút thít đi ra theo sau Chu Lạc Khiết, cô một tay nâng cổtay mình, cảm thấy có lẽ xương cốt bên trong đã nát vụn, về sau nóikhông chừng cũng không thể nhấp chuột nữa chứ, cánh tay này xem như bịtàn phế rồi! Anh ta từ đầu đến cuối đều rất tàn nhẫn, một chút cũngkhông thương xót.

Phụ nữ đều là như vậy, trong lòng Y Khả luôn tự nhắc nhở chính mình bênngười anh ta có bao nhiêu phụ nữ như vậy làm sao mà để ý đến cô đươcchứ, nhưng là đáy lòng vẫn là có một chút mà ngay cả chính bản thân côcũng không dám thừa nhận đó là hy vọng , hy vọng cô đối với anh ta cómột chút khác, có một chút đặc biệt dù sao lần trước anh ta cũng đãkhông nể mặt bạn bè cứu cô một lần.

Nhưng hành động đêm nay của anh ta đã đập nát hy vọng cùng ảo tưởng đángthương xa vời kia, cho nên bây giờ tuy miệng vết thương đã không còn đau như lúc nãy, cô vẫn không kìm đươc nước mắt. Hai mắt đẫm lệ đi theo sau Chu Lạc Khiết, nước mắt làm cho tất cả mọi vật trước mắt trở nên mơ hồ, đột nhiên tất cả tối dần lại, cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.Cônghĩ chắc mình bị mê muội , lắc lắc đầu, nhưng trước mắt vẫn là một mảng tối đen như cũ. Cô nhớ lại lúc nãy đầu cô bị đụng vât cứng, bởi vì chỉđể ý đên vết thương ở tay, nhất thời quên mất đầu bị va chạm đằng sau,hiện tại không biết có bị ảnh hưởng gì không, sẽ không bị mù chứ.

Cô đứng lại vài giây nhưng vẫn không nhìn thấy gì, Từ Y Khả hoảng hốt,không thể nhìn thấy gì cả, ngồi bệt xuống đất, vùi đầu ở đầu gối, khócoan oan lên.

Chu Lạc Khiết nghe thấy tiếng khóc, xoay người nhìn thấy một cảnh có vẻphóng đại, không khỏi mỉm cười, cô không nghĩ cô gái này lại yếu ớt nhưthế, quả thật là mới từ ngà voi trong tháp đi ra . Nhưng Chu Lạc Khiếtcảm thấy đêm nay ông chủ mình đối với cô gái này quả thật là có chútchuyện bé xé ra to , xưa nay chưa bao giờ thấy anh ta như vậy, anh taluôn lười mình ra tay.

Chu Lạc Khiết quay lại, nói:

-”Vết thương vẫn chưa nghiêm trọng lắm, nhưng phải nhanh băng bó lại, để lâu nhiễm trùng thì lại càng phiền phức .”

Từ Y Khả vẫnvùi đầu khóc, không trả lời

Có lẽ bởi vì có quan hệ với Mẫn Chính Hàn, nên Chu Lạc Khiết vẫn nhẫn nại, nói:

-”Làm sao thế? Một mình cô đi? Hay tôi gọi điện thoại bảo Mẫn Chính Hàn đến đón cô?”

Chu Lạc Khiết nói gì Từ Y Khả đều không nghe thấy, cô bây giờ đang bị mắckẹt trong nỗi sợ hãi vô hình ấy, nhất là bây giờ cô ngồi suốt hai phútmở mắt như thế nhưng cũng chả nhìn thấy gì.

Cô hoàn toàn hoảng hốt.

Trần Mặc Dương đã đi ra xa phía trước , kết quả tiếng khóc kia khiến anhphiền lòng, anh ta bước nhanh hơn, thầm mắng, phụ nữ yếu ớt, động chútlà khóc! Khóc! Không có tiền đồ gì cả!

Anh ta cũng không biết bản thân bị làm sao, rõ ràng là đã đi về phía trước, rõ ràng không muốn nghe tiếng khóc của cô ta, thế nhưng anh ta lại quay người trở lại, đầu óc hoàn toàn bị mất kiểm soát.

Anh ta hỏi Chu Lạc Khiết:

- “Sao thế?”

Chu Lạc Khiết bất đắc dĩ cười cười:

-”Có lẽ đau quá, anh xuống tay mạnh quá .”

Chu Lạc Khiết kinh ngạc cô gái không biết sợ trước mắt này, dám làm ầm ĩnhư vậy, nhưng lại càng kinh ngạc vì sự khác thường của ông chủ mìnhhơn, người đàn ông độc đia tàn nhẫn trước đây thế mà lại quay trở lạihỏi sao lại thế này!

Trần Mặc Dương đi đến kéo cô lên:

-”Đứng lên, chỉ biết khóc thôi !”

Cô hung hăng hất cánh tay đang cầm tay mình ra, Trần Mặc Dương thật muốnphát cáu, chỉ thấy Từ Y Khả ngẩng đầu lên, trên mặt toàn là nước mắt,trong hốc mắt nước mắt nỗi lên như muốn chảy xuống tiếp, cô khóc nói:

-”Tôi không nhìn thấy … tôi không nhìn thấy gì cả …”

Trần Mặc Dương ngẩn ra, tựa như không suy nghĩ đến điều này, Chu Lạc Khiết tim đập thình thịch, nói:

- “Sao lại không thấy , có phải do ngồi lâu quá , bị tụt huyết áp?”

Từ Y Khả lắc đầu:

-”Không… Không phải… tôi không nhìn thấy gì cả , đầu tôi bị đập phải.”

Trần Mặc Dương nghe vậy, tới gần hơn, một tay giữ cổ cô lại, một tay sờ đầu cô ấn từng chỗ một:

-”Làm sao? ở đây hả… chỗ này hả…” Rốt cục đụng đến một chỗ, cô bị đau hét lên.

Trần Mặc Dương vén tóc cô lên, phía sau ót thật sự đỏ lên, bị sưng lên.

Trần Mặc Dương quay sang Chu Lạc Khiết nói:

-”Gọi điện thoại gấp cho bác sĩ, bảo ông ta chuẩn bị đi, tôi chở cô ấy qua.”

Chu Lạc Khiết gật đầu, lập tức gọi điện thoại đến bệnh viện.

Trần Mặc Dương nắm lấy tay cô, nói:

-”cô mở mắt to ra, đừng nhắm.”

Cô khóc nức nở nói

-”Mở mắt ra tôi cũng không nhìn thấy… Anh đừng kéo tôi”

Trần Mặc Dương sốt ruột hét lên:

-”Được rồi, đừng khóc , thu những giọt nước mắt ấy lại cho tôi, không được rơi nữa.”

Từ Y Khả bị anh ta hét, những giọt nước mắt gần như sắp trào ra thì trôi ngược trở lại.