Yêu Chiều

Chương 5




Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm chơi hết tất cả các trờ chơi trong công viên giải trí, từ tàu lượn siêu tốc, thuyền hải tặc, nhà ma, đến mê cung thám hiểm, còn có xe điện đụng... Bọn họ để lại ở tiếng cười vui và hình bóng của sự hạnh phúc mỗi một góc trong công viên.

Hiện tại Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm đang chơi vòng xoay cao vút, "Hàm Hàm, bữa nay chơi vui quá ha, em nhìn em kìa, quần áo ướt luôn kìa." Lạc Thần Dật cười khẽ vuốt mũi Tiêu Hàm.

Tiêu Hàm thè lưỡi, "Bữa nay rất vui mà, đặc biệt là có thể cùng Dật đến công viên trò chơi, em càng cảm thấy vui vẻ, thích Dật nhất."

"Hàm Hàm, em nói gì?! Thích anh?!" Lạc Thần Dật ngẩn người, hắn không có nghe lầm đúng không, Hàm Hàm nói thích hắn, Hàm Hàm thích hắn, đây quả là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, người mình yêu cũng yêu mình.

Lạc Thần Dật biết Tiêu Hàm sẽ yêu hắn, nhưng hắn không ngờ sẽ nhanh đến thế. Hạnh phúc ập đến, hắn không khỏi ngơ ngác.

Tiêu Hàm nhìn Lạc Thần Dật, hạnh phúc ngọt ngào xông lên tận mũi, cậu chẳng qua là chưa nói cậu thích Dật mà thôi, Dật không cần kinh ngạc đến vậy chứ?

Cậu biết Dật kinh ngạc vì hắn không tin cậu nhanh như thế đã thích hắn, Dật quả thật là một đứa ngốc.

Dật yêu thương, cưng chiều mình như vậy, động tâm thích hắn là chuyện bình thường, thế là một đáp án khẳng định được đưa đến cho Lạc Thần Dật: "Đúng vậy, em thích Dật. Tiêu Hàm thích Lạc Thần Dật."

"Hàm Hàm, Hàm Hàm, cục cưng Hàm Hàm của anh." Lạc Thần Dật cảm thấy hắn hạnh phúc đến nỗi lâng lâng, có thể thích nhau thật quá tốt.

Lạc Thần Dật tiến lên ôm lấy Tiêu Hàm, hôn cái nơi đã phát ra bao nhiêu lời nói ban cho hắn hạnh phúc, đôi môi đỏ mọng mê người. Tiêu Hàm cũng nhiệt tình hôn lại, song lưỡi giao triền, hai người động tình vô cùng.

Nụ hôn vừa kết thúc, một sợi chỉ bạc chảy ra theo cặp môi vừa mới tách nhau, Lạc Thần Dật tiến lên liếm khoé môi Tiêu Hàm, bởi vì nụ hôn mà đôi môi vốn đỏ lại càng thêm đỏ.

"Hàm Hàm, người ta bảo, khi đu quay lên đến đỉnh, hai người yêu nhau đồng tâm đồng ý hôn nhau sau này sẽ ở bên nhau suốt cả cuộc đời. Hàm Hàm, em xem, mình xác định đời này sẽ ở bên với nhau, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau!" Lạc Thần Dật nhìn Tiêu Hàm, thâm tình nói.

"Ưm, mình nhất định sẽ ở bên nhau suốt trọn đời, nhất định sẽ!" Tiêu Hàm nói xong, tiến lên ôm chặt Lạc Thần Dật, Lạc Thần Dật dùng hai tay ôm chặt Tiêu Hàm, hai người ôm nhau đợi đu quay kết thúc, khắp buồng quay được bao bọc bởi một màn sương ôn nhu.

Sau khi tâm ý tương thông, xung quanh bọn họ tựa như có bong bóng màu hồng phấn, cực kỳ hạnh phúc và ngọt ngào.

Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm sau khi trở về từ công viên giải trí, Lạc Thần Dật nắm tay Tiêu Hàm ngồi xuống ghế sô pha, gọi dì Trương đến, nói dì Trương gọi hết tất cả người hầu đến phòng khách, hắn có việc muốn tuyên bố. Dì Trương nghe lời, kêu người lại.

Tiêu Hàm nhìn Lạc Thần Dật, tò mò lấy tay vuốt mặt: "Dật, ngài định tuyên bố gì?" Lạc Thần Dật thần bí cười cười: "Lát nữa Hàm Hàm sẽ biết."

Tiêu Hàm biết Lạc Thần Dật là thừa nước đục thả câu, cậu lén chọt chọt cái đầu nhỏ của mình, nghĩ thầm lát nữa mình sẽ biết, cuối cùng trong hồ lô của Dật bán thuốc gì?

Người hầu trong nhà Lạc Thần Dật đã qua huấn luyện, có tố chất cũng như rất nghe lời chủ nhân.

"Cậu chủ, tất cả người hầu đã đến." Dì Trương sau khi triệu tập người hầu, nói với Lạc Thần Dật đang ngồi ở ghế sô pha. Lạc Thần Dật phất tay, dì Trương lùi xuống một bên.

Lạc Thần Dật ôm lấy Tiêu Hàm, nhìn đám người hầu đang đứng tại phòng khách: "Hôm nay tôi gọi mọi người đến vì muốn tuyên bố một sự kiện, từ hôm nay trở đi Hàm Hàm sẽ là một chủ nhân khác trong căn nhà này, tôi muốn các người phải nghe theo lời em ấy. Em ấy là người tôi yêu, là vợ của tôi, tất nhiên sẽ trở thành chủ nhân thứ hai ở đây, tôi nghĩ là mọi người biết nên phải làm thế nào."

Bọn người hầu làm sao không hiểu được ý của Lạc Thần Dật, họ cùng kêu lên: "Dạ, cậu chủ, mợ chủ."

Tiêu Hàm nghe Lạc Thần Dật nói, trong lòng tràn đầy cảm động, thật tốt, cậu đã có nhà.

"Dật... ngài tgật tốt với em quá, em thích Dật nhất. Nhưng mà em thấy cái từ "mợ chủ" nó là lạ, không phải dành cho con gái ư? Kêu tên em cũng được mà." Tiêu Hàm tuy trong lòng tràn đầy ngọt ngào và cảm động nhưng vẫn nói ra miệng niềm nghi hoặc trong lòng.

Lạc Thần Dật cười: "Không trách được, anh là cậu chủ, em là vợ anh, đương nhiên phải là mợ chủ rồi."

"Nhưng... cứ kì kì sao sao ấy. Mà tại sao em phải làm vợ?" Tiêu Hàm ngượng ngùng, thời điểm nghe được Lạc Thần Dật gọi cậu là vợ, cậu thấy tim mình đập thật mạnh, nhưng cậu sẽ không nói cho Dật nghe đâu ʘ▽ʘ

"Hàm Hàm chính là vợ của anh, mình đều thích nhau, hơn nữa lúc trước chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, em còn muốn quỵt nợ hử? Hửm, Hàm Hàm của anh? Mặc dù em không yêu anh nhưng anh vẫn sẽ quấn quít em cả đời."

"Em đâu có định quỵt, em còn muốn cảm ơn Dật vì đã cho em một gia đình." Tiêu Hàm nghiêm mặt nói với Lạc Thần Dật.

"Được được được, Hàm Hàm của chúng ta thật tốt, đây là gia đình của chúng ta, của anh và Hàm Hàm."

Tiêu Hàm tựa vào lòng Lạc Thần Dật, xung quanh đều là hơi thở của Lạc Thần Dật, cậu cảm thấy rất an tâm, thật tốt, cậu có một gia đình, người cậu thích cũng là người thân của cậu.

Lạc Thần Dật ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã 9h30, hắn nhìn Tiêu Hàm có hơi mệt mỏi uể oải trong lòng mình, khẽ nói: "Hàm Hàm, hôm nay chơi mệt không, đi nghỉ thôi. Nếu em đói bụng, anh sẽ nói dì Trương nấu bữa khuya cho em, được không?"

Tiêu Hàm xoa mắt: "Không cần làm phiền dì Trương, mình nghỉ thôi, Dật hôm nay chơi với em lâu như vậy, nhất định cũng mệt mỏi."

Lạc Thần Dật bắt gặp bộ dạng buồn ngủ của Tiêu Hàm, cuối cùng bế người lên tiến vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt Tiêu Hàm lên giường, hắn cúi đầu hôn hôn trán Tiêu Hàm: "Chúc ngủ ngon và có một giấc mơ đẹp, Hàm Hàm của anh ~"

Tiêu Hàm cọ cọ Lạc Thần Dật, nửa ngủ nửa tỉnh chúc một câu ngủ ngon, hôn lại Lạc Thần Dật.

Một lát sau, đợi cho Tiêu Hàm chìm vào giấc ngủ sâu, Lạc Thần Dật mới đi lấy nước rửa mặt, lau chân cho Tiêu Hàm, rồi lau bản thân cho sạch sẽ, sau đó thì leo lên giường ôm lấy Tiêu Hàm nặng nề ngủ. Chắc chắn hai người họ sẽ có một giấc mộng đẹp, trong mộng đều có đối phương.

Một đêm mộng đẹp, sáng sớm, Tiêu Hàm từ trong giấc mơ tỉnh lại, cậu nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lạc Thần Dật còn đang ngon giấc, sau đó chui vào ngực Lạc Thần Dật cọ cọ, mỗi ngày sau khi tỉnh lại là có thể thấy được người mình yêu, thật tốt quá.

Tiêu Hàm nhẹ nhàng rời khỏi vòng ôm của Lạc Thần Dật, đứng lên, vừa mặc quần áo vừa nhìn Lạc Thần Dật vẫn còn đang say giấc, cười cười, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Tiêu Hàm ra khỏi phòng, đi xuống lầu một, cậu không biết phòng bếp ở đâu, đúng lúc cậu định hỏi người hầu thì thấy dì Trương đi ngang, thế là cậu đi qua: "Dì Trương, dẫn con đến phòng bếp được không? Con định tự tay làm bữa sáng cho Dật ăn."

"Được chứ, mợ chủ, hãy đi theo tôi." Dì Trương đáp.

"Dì Trương, không cần gọi con như vậy, gọi con là Tiêu Hàm được rồi."

"Như vậy là không hợp quy củ, tôi phải gọi cậu là mợ chủ mới đúng lễ." Dì Trương nhìn Tiêu Hàm, bà có thể nhìn ra Tiêu Hàm là một cậu bé tốt, lễ phép, tính tình cũng tốt, nhưng mà bà vẫn muốn tuân theo quy củ.

"Vậy cũng được." Tiêu Hàm cũng không muốn bắt buộc dì Trương sửa miệng, cậu biết người hầu của những nhà có tiền đều chấp hành quy củ và sẽ không tự tiện phá vỡ quy củ ấy.

Tiêu Hàm dưới sự dẫn dắt của dì Trương đi đến phòng bếp. Sau khi được dì Trương chỉ bảo sơ qua về cách dùng các dụng cụ bếp núc, Tiêu Hàm dùng nguyên liệu có sẵn trong bếp nấu một nồi cháo đơn giản.

Chờ cháo chín, rồi lại chờ cháo bớt nóng, cậu múc cháo vào tô, bưng lên phòng. Tiêu Hàm bưng cháo vào phòng, thấy Lạc Thần Dật đã rửa mặt xong xuôi đang ngồi chờ ở sô pha mỉm cười nhìn cậu.

"A, Dật, ngài dậy rồi à? Là em đánh thức ngài sao?"

"Không phải, vào lúc Hàm Hàm rời khỏi vòng tay của anh là anh đã tỉnh, Hàm Hàm của anh không nằm trong lòng anh, anh ngủ không được." Lạc Thần Dật nửa thật nửa đùa đáp.

"Dật, ngài cũng thiệt tình, dậy rồi sao không báo cho em biết?" Tiêu Hàm nói.

"Ha ha, anh không phải cố ý, anh chỉ muốn nhìn Hàm Hàm của anh dậy sớm như thế để làm gì, không ngờ là chuẩn bị bữa sáng cho anh, thiệt là thơm quá đi. Hàm Hàm của anh thật tháo vát." Trong lòng Lạc Thần Dật vui rạo rực, Hàm Hàm tốt như vậy là của riêng hắn, là của riêng một mình hắn.

Thật tốt.