49.2: Đây là vợ của tôiVợ chồng chung phòng chẳng phải là rất bình thường sao? Lưu Tín ở bên nghe thấy Ngải Tử Lam kinh ngạc hỏi vẫn là cảm thấy rất kỳ quái, nhưng đương nhiên không dám nói gì, chỉ sắc mặt nhất thời có chút không hiểu.Ngải Tử Lam cũng biết nơi này người đông miệng tạp, không nói gì nữa, liền theo số hiệu trên thẻ mà tìm phòng.Đoàn Hồng Huyên thì nói một chút với Lưu Tín về những việc liên quan đến chuyến công tác lần này.Đây là khách sạn tốt nhất ở Hawaii, đương nhiên cũng là căn phòng tốt nhất dành cho phu thê nhà Đoàn Thị, là một căn phòng sang trọng độc đáo có tầm nhìn hướng ra cảnh biển. Phòng ngủ chính mặt hướng ra biển rộng, đi ra khỏi ban công là một bãi cát vô tận, mặt trời lúc hoàng hôn đã không còn gay gắt nữa, gió lạnh từ biển khẽ thổi, một khung cảnh rất là thoải mái dễ chịu.“Thật thoải mái a.” Ngải Tử Lam ngồi trên sofa, vừa ngắm nhìn phong cảnh đẹp mê ly nơi đây, vừa hít thở bầu không khí trong lành, lúc này đây mới có thể khẽ xua đi sự mệt mỏi khi ngồi suốt đêm trên máy bay, chẳng mấy chốc liền chìm vào giấc ngủ.Khi Đoàn Hồng Huyên quay trở lại, liền nhìn thấy cảnh như này.Ngải Tử Lam mảnh mai thon thả giống như một chú mèo con nghịch ngợm đã ngủ thiếp đi rồi, thân mình hơi cuộn tròn trên ghế sofa, mái tóc đen nhánh xõa ra tùy ý, khuôn mặt tròn tròn, một đôi lông mày lá liễu tinh tế, hàng lông mi dài và dày cong cong, đôi mắt sáng long lanh lúc này đây đã nhẹ nhàng khép lại, đôi môi đỏ mềm mại như một miếng thạch đông, hai má ửng hồng, trên gương mặt là một vẻ an tĩnh bình yên.Yên tĩnh nằm ngủ, không hề hay biết, Ngải Tử Lam không có nửa điểm phát hiện trong giấc mơ vẫn còn chép chép miệng, ngủ cực kỳ là ngọt ngào thoải mái.“Cô gái nhỏ này.” Đoàn Hồng Huyên một mặt cưng chiều cười cười, không làm kinh động tới cô, chỉ là lấy một chiếc áo khoác nhẹ nhàng đắp lên người cô, đắp thật kín cho cô.Ngải Tử Lam dường như cảm nhận được, hơi mở mắt ra, vừa lúc thấy được khuôn mặt tuấn mỹ yêu chiều kia của Đoàn Hồng Huyên, giống như là một ngôi sao sáng nhất trong đêm tối, trong nháy mắt liền thu hút toàn bộ ánh mắt và tâm tình của cô, nhất thời không rời mắt.Cô thật là đáng chết….. Cư nhiên lại bị anh ta mê hoặc, đã nhiều lần rồi…..Ngải Tử Lam trong lòng thầm than. Đoàn Hồng Huyên thật không hổ danh là người đàn ông có sức hấp dẫn mê người, khó trách nhiều người mê luyến anh ta. Mình có thể gả cho anh ta, như thế nào cũng là thấy mình có lời rồi. Bất luận là nhìn từ khía cạnh nào, gia thế, diện mạo, bằng cấp, năng lực, còn cả nhân phẩm nữa, mỗi một mặt đều xuất sắc như vậy. Không thể nghi ngờ, nếu đem Đoàn Hồng Huyên đặt trên thị trường hẹn hò, anh ta nhất định là một chiếc bánh thơm ngon, căn bản không tới lượt Ngải Tử Lam.