49.1: Đây là vợ của tôiCầm vé máy bay, mang theo Ngải Tử Lam, Đoàn Hồng Huyên rất nhanh lái xe tới trước sân bay. Hai người nhanh chóng lên máy bay, sau chuyến bay dài gần một ngày, cuối cùng cũng đã tới sân bay bên phía Hawaii vào lúc chạng vạng.Hai người có chút mệt mỏi khi ra khỏi khoang máy bay, hành lý mang theo rất ít, Đoàn Hồng Huyên xách một chiếc va li, Ngải Tử Lam đeo một chiếc ba lô. Hai người nam thanh nữ tú, trên đường đi thu hút vô số ánh nhìn của người ở sân bay. Có một số người ngoại quốc thậm chí còn ngưỡng mộ ra mặt.Khách san, tài xế và xe tiếp đón bên này sớm đã sắp xếp cả rồi.“Là Đoàn tổng đúng không?” Một thanh niên da trắng tóc vàng mắt xanh thông thạo tiếng trung, không chắc chắn lắm hướng Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử Lam hỏi.Người sắp xếp nói với anh ta, một đôi đẹp trai nhất xinh gái nhất mắt long lanh nhất trong sân bay chính là người mà anh ta phải đón. Nếu không lầm, thì chính là đôi bích nhân trước mắt này.Sao lại là một người ngoại quốc? Hay là một người lớn lên trông giống người ngoại quốc? Đoàn Hồng Huyên nhíu mày, ánh mắt hơi lạnh lùng, chỉ gật gật đầu, không nói gì cả. Theo lý mà nói, trợ lý Lý đáng lẽ không nên sơ suất vậy chứ.Trợ lý Lý ở nơi ngàn dặm xa xôi nếu biết Đoàn Hồng Huyên nghĩ vậy, chắc chắn sẽ kêu to oan uổng. Bởi vì người này thật ra không phải do anh ta sắp xếp, mà là Đàm Thiếu Hoa giới thiệu cho anh ta. Anh ta nghĩ, nếu là do Đàm Thiếu Hoa giới thiệu, nhất định sẽ đáng tin cậy, nên không có đi tìm người khác nữa.“Tốt quá rồi, coi như đã đón tiếp được các người rồi.” Lưu tín có chút xấu hổ cười cười, gãi gãi sau ót, một bộ thẹn thùng. Trông giống như là một tiểu nam sinh ngây ngô.“Xin chào, tôi là tài xế kiêm hướng dẫn viên du lịch. Hai người có thể gọi tôi là Lưu Tín. Lưu trong lưu hải, tín trong tín nhiệm. Lưu Tín từng chữ từng câu nghiêm túc giới thiệu về mình, ánh mắt thành khẩn thẳng thắn, quay đầu hướng về phía Ngải Tử Lam, “Không biết quý danh của cô gái xinh đẹp này”Tương đối mà nói, người ngoại quốc khá là thẳng thắn nhiệt tình, khen ngợi không che giấu chút nào.Người giới thiệu nói bọn họ là một đôi. Nhưng chưa có kết hôn, Lưu Tín liền không biết, nên vẫn là lịch sự một chút hỏi xem tên họ để tiện xưng hô.“Tôi họ” Ngải Tử Lam đang định nói, lại bị Đoàn Hồng Huyên ngắt lời.“Đây là vợ của tôi, cậu xưng hô cô Đoàn là được rồi.” Đoàn Hồng Huyên một mặt lãnh khốc nói, ánh mắt băng lạnh, vẻ mặt có chút không vui, giọng khách khí mà xa cách.Ai cũng có thể nhìn ra, Đoàn Hồng Huyên không để cho ai mạo phạm tới Ngải Tử Lam, không để cho người ngoài nói bừa được.Người làm hướng dẫn viên du lịch như Lưu Tín sao có thể không nhìn vào sắc mặt, mặc dù trông có vẻ thẹn thùng ngây ngô, nhưng không hề ngốc, lịch sự cười cười mà làm hòa hoãn đi bầu không khí ngượng ngùng này, rất thức thời mà kêu: “Thì ra là cô Đoàn, Đoàn tổng và cô Đoàn thật là một đôi trời se, tình cảm sâu đậm.”Nhất thời khen có chút quá lố, sắc mặt Đoàn Hồng Huyên hơi tốt lên chút, Ngải Tử Lam chỉ cảm thấy, Lưu Tín vẫn là rất biết ăn nói.“Được rồi, xe đang ở bên ngoài, tôi chở hai người tới khách sạn.” Lưu Tín vốn muốn thay Đoàn Hồng Huyên xách vali, sau khi bị từ chối bèn đi lên trước dẫn đường.Không lâu sau đã liền tới khách sạn. Là khách sạn sang trọng nhất nổi tiếng nhất ở Hawaii. Giá một đêm không hề rẻ. Lượng khách đông vô cùng, may mà phòng đã đặt từ trước.Đoàn Hồng Huyên cao to anh tuấn bước vào trong khách sạn, dáng người cao dài, bước đi vững vàng mạnh mẽ, khuôn mặt lạnh lùng mang theo nét quyến rũ nghiêm nghị, trong nháy mắt đã thu hút biết bao ánh nhìn của người trong đại sảnh khách sạn.Ngải Tử Lam cũng đã quen với điều này.Đoàn Hồng Huyên đi tới quầy lễ tân, dùng tiếng anh lưu loát chuẩn xác nói với nhân viên lễ tân, sau khi xác nhận thông tin, liền lấy thẻ phòng, trở lại bên cạnh Ngải Tử Lam.“Em lên trước đi, nghỉ ngơi một chút rồi hãy xuống ăn tối.” Đoàn Hồng Huyên vừa dặn dò vừa đem chiếc thẻ phòng duy nhất đưa cho Ngải Tử Lam.“Chỉ có một phòng?” Ngải Tử Lam kinh ngạc hỏi, có chút ngượng ngùng. Vậy là cô và Đoàn Hồng Huyên sẽ chung gối chung giường mấy ngày, hoặc là cô…..ngủ sofa?“Đúng.” Đoàn Hồng Huyên khẽ gật đầu, nét mặt bình thản như không.Không sai, chỉ có một phòng. Chuyện này cũng không có gì là sai, không thể trách trợ lý Lý được. Bọn họ cũng đã kết hôn rồi, trừ lần hẹn hò đó ra, ai có thể nghĩ rằng bọn họ vẫn không có chung phòng. Chuyện này cũng không tiện nói ra miệng. Huống hồ, không chung phòng mới là bất thường.