Buổi chiều vui vẻ nhàn nhã nhanh chóng qua đi. Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử Lam cũng đã xây được một tòa lâu đài, tòa lâu đài trong ánh hoàng hôn ánh lên những tia sáng huy hoàng.Đại công cáo thành, Ngải Tử Lam hài lòng nhìn bàn tay lấm lem bùn cát của mình, đột nhiên khẽ nảy ra ý, chớp chớp mắt, nghịch ngợm hướng tới tới tấm ngực trắng trẻo của Đoàn Hồng Huyên ở bên mà lau, sau đó thè lưỡi lêu lêu, làm như không có chuyện gì toan chuồn đi.“Em….tiểu dã miêu này…” Đoàn Hồng Huyên nhìn vết bẩn trên ngực, nơi ngón tay Ngải Tử Lam chạm vào vẫn còn hơi nóng, vừa tức giận vừa buồn cười, vẻ mặt bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn Ngải Tử lam tràn đầy sự sủng nhược, “Còn muốn chạy đi đâu?”Dựa vào ưu thế chân dài, Không quá hai bước liền đuổi kịp Ngải Tử Lam, ôm lấy eo cô, xoay trong vòng tay, nắm chặt lấy bàn tay vừa mới không an phận của cô, nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực mình, nhướn mày lên, môi mỏng lạnh lùng lại thổ ra những lời nóng bỏng như vậy.“Nào, tiếp tục chạm.”“Anh” Ngải Tử Lam trong nháy mắt mặt ửng hồng, như mông khỉ vậy, ánh mắt đột nhiên thay đổi, bộ dạng vừa xấu hổ vừa tức giận thật mê người, giọng bất giác có mấy phần tình lữ cùng giận dỗi, “Chơi ăn gian.”Rõ ràng là cô trêu chọc mình trước, mình chẳng qua là thuận theo ý cô ấy, cuối cùng lại thành ra mình chơi ăn gian rồi. Đoàn Hồng Huyên vì phục thù hành động ban nãy của Ngải Tử Lam, cũng liền giơ ngón tay lấm lem bùn cát ra, quẹt quẹt lên sống mũi Ngải Tử Lam, nhẹ nhàng trừng phạt, trầm giọng nói, “Em đó.”Thấy tóc mai của Ngải Tử Lam hơi rối, khuôn mặt lấm tấm cát bùn, mộ bộ dáng tiểu hoa miêu, Đoàn Hồng Huyên cũng có chút không nhịn được cười, chỉ kéo tay cô đến bên cạnh nơi vừa xây lâu đài, tay lớn bao lấy tay nhỏ, từng nét nghiêm túc vẽ lên hai chữ DA bên lâu đài.DA là chữ cái đầu tên họ hắn và cô.. . . . . .. . . .. . . . . .