“Để chồng ẵm em vào giường nhé, được không?” Đoàn Hồng Huyên vén mấy sợi tóc mai trước trán của cô, ngón tay thon dài tựa như lông vũ, khiến cho hơi nhột, giọng trầm mà ôn nhu.“Dạ” Không biết thế nào, Ngải Tử Lam ma xui quỷ khiến gật gật đầu, không cự tuyệt hiếm thấy.Cô rất buồn ngủ, cô muốn ngủ, cô có chút nhớ khi ở bệnh viện trong vòng tay ấm áp mà thoải mái của anh, nếu cứ mãi như vậy, thì thật tốt a.Ẵm tiểu dã miêu Ngải Tử Lam mềm mại trong lòng, tựa như một tiểu dẫ miêu đã ngủ say, vùi vào lồng ngực Đoàn Hồng Huyên, cô đã hơi nhắm mắt lại, hàng mi dài run run, cho thấy cô chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, hơi thở nhẹ nhàng kéo dài.Không quá mấy bước, Đoàn Hồng Huyên đem Ngải Tử Lam nhẹ nhàng đặt xuống chiếc giường êm ái, cẩn thận đắp mền cho cô, sau đó xoay người định đi, lại bị Ngải Tử Lam nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay.Thấy bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn nắm lấy tay mình, Đoàn Hồng Huyên nhìn lên khuôn mặt Ngải Tử Lam, há liệu, cô gái nhỏ này căn bản không có mở to mắt, vẫn là bộ dáng ngủ say, chỉ là hàng mi rung động có chút nhanh.Cô ấy đây là lưu luyến hắn? Đây có thể là một dấu hiệu tốt.“Đồ ngốc.” Đoàn Hồng Huyên tự đáy lòng dâng lên chút ngọt ngào, ôn nhu sủng nhược mà kêu lên một tiếng, cười tươi, trong mắt đều là nhu tình đậm sâu, “Anh đi tắt điện.”Thì ra là đi tắt điện. Ngải Tử lam như cũ vẫn nhắm mắt vỡ lẽ ra, lại có chút ngại ngùng, bàn tay nắm lấy tay Đoàn Hồng Huyên lúc này mới khẽ buông lỏng.Không biết vì sao, cô dần dần không bài xích việc tiếp xúc thân mật với Đoàn Hồng Huyên nữa, thậm chí, cũng có chút mê luyến,…cho dù là cùng chung chắn gối, cũng không sao cả.Đèn trong phòng rất nhanh liền tắt, một mảnh tối đen buông xuống, xòe tay ra không thấy năm ngón.Ngải Tử lam chỉ cảm thấy có một bóng dáng quen thuộc từ bên giường trèo lên, có điều bóng dáng nhẹ nhàng ôm lấy cô, không có động chân động tay.Ngải Tử Lam vốn mệt mỏi đột nhiên cảm thấy an tâm, chìm vào trong giấc ngủ, có điều trong giấc mơ, luôn cảm thấy bên mình hình như có một cây gậy đang phát nhiệt…