51.2: Đỡ hơn chưaCô gái ngoại quốc này sao vậy chứ, cô ta không thấy khuôn mặt lạnh lùng cùng với khí tức cự tuyệt người khác từ xa của Đoàn Hồng Huyên sao? Hơn nữa, cô lại còn đang ngồi ở đây nữa chứ.Ngải Tử Lam chua chát nghĩ trong lòng, vô cùng rối rắm, bất giác nhíu chặt mày, chỉ cúi đầu xuống vùi vào đồ ăn, không thèm nhìn bọn họ nữa, lỗ tai lại âm thầm mà dựng lên.Là sinh viên năm 3 của đại học s, trình độ anh ngữ của Ngải Tử Lam là qua ải, muốn nghe hiểu cuộc nói chuyện giữa bọn họ cũng không thành vấn đề.“Fine.” Đoàn Hồng Huyên như cũ một bộ lãnh khốc, trả lời đơn giản mà súc tích, chỉ là vì lịch sự mà thôi, dường như không hề có chút hứng thú với cô gái tóc vàng kia, ánh mắt cũng chỉ dừng lại trên người cô ta cóchút xíu liền thu về.Ngải Tử Lam nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Đoàn Hồng Huyên vừa thầm thở phào nhẹ nhõm vừa cảm thán, nếu căn bản không trả lời, trực tiếp không để ý tới thì càng tốt rồi.Dù sao thì lần này tới Hawaii cũng là để công tác, là vì công việc,...Làm gì còn có thời gian và tâm tư để ý tới những mỹ nhân xinh đẹp này nữa. Nếu để chậm trễ công việc thì mất nhiều hơn là được. Ngải Tử Lam trong lòng không ngừng tìm cớ thuyết phục mình.“Well, could you do me a favour?” Cô gái mắt xanh tóc vàng hiển nhiên là không có bị đả kích, dường như vẫn vì được trả lời mà lấy làm vui mừng, không cố kỵ trực tiếp muốn hò hẹn với Đoàn Hồng Huyên.Anh có thể giúp tôi không? Có thể giúp gì chứ? Muốn một người đàn ông xa lạ giúp mà lại còn là Đoàn Hồng Huyên nữa chứ.Ngải Tử Lam càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, vì thế cho nên ăn cái gì cũng không chú ý, lại một lần nữa bị sặc, hoàn toàn không kiềm chế được một trận sặc “Khụ khụ, khụ khụ.”Cư nhiên lại mất mặt ngay trước mỹ nhân tóc vàng, Ngải Tử Lam cảm thấy rất là xấu hổ, thật là muốn tìm một cái lỗ để mà chui xuống, đưa bàn tay nhỏ nhắn thon thả của mình lên che miệng, để làm giảm tiếng ho của mình đi một chút.Hành động bên này của Ngải Tử Lam hiển nhiên là đã kinh động đến Đoàn Hồng Huyên.“Sao vậy? Sao lại không cẩn thận nữa vậy?” Đoàn Hồng Huyên nhíu nhíu mày, đồng tử hơi trợn lên, vội vàng vỗ nhẹ lưng cho Ngải Tử Lam, vẻ mặt lo lắng, có chút bất đắc dĩ quát lớn.“Ăn linh tinh. Cứ như vậy thì làm gì còn thời gian rảnh mà quản cái gì mà mỹ nhân tóc vàng nữa chứ?”Ngải Tử Lam chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa ấm áp, trong lòng không ngừng dâng lên một cỗ ngọt ngào.