Yêu Chiều Tận Tâm Khảm

Chương 97




Hôm nay chương trình tạp kỹ được ghi hình  cho đến 6 giờ chiều, Bạc Kha Nhiễm kết thúc công việc sớm hơn một chút.

Cô đã xin nghỉ phép với đạo diễn, đạo diễn cũng sảng khoái để cô rời đi.

Bạc Kha Nhiễm bây giờ còn giống như lúc trước sao?

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trước kia  cô ấy là một tiểu hoa đán đang trên đà phát triển bản thân, tìm chỗ đứng trong giới giải trí khắc nghiệt này, nhưng bây giờ cô không chỉ là một tiểu hoa đán nữa mà còn là con gái của Tư lệnh Bạc đấy.

Với một sự hậu thuẫn hùng mạnh như vậy, ngay cả khi cô ấy nói cô muốn nghỉ ngơi mấy ngày  hắn cũng sẵn sàng đáp ứng, huống chi chỉ là tan làm sớm  hơn mấy giờ.

Bạc Kha Nhiễm  sau khi rời khỏi ê-kip làm chương trình cũng không trực tiếp trở về nhà mình mà nhờ Nguyễn Lệ đưa cô đến Thẩm gia.

“Tối nay ăn cơm ở đó sao?’’

“Vâng, ông nội nói nhớ em, bảo em trở về nhà ăn một bữ.’’

Bạc Kha  Nhiễm  nghĩ đến việc hai người bọn họ thường xuyên trở về Bạc gia ăn cơm, mặc dù Thẩm gia  ở gần đó  nhưng mỗi lần đến cũng chỉ ngồi chơi một chút, ở lại ăn cơm không được nhiều cho lắm, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng áy náy.

Vì vậy, khi Thẩm Trường Kiến muốn cô trở về nhà ăn cơm, cô ngay lập tức đồng ý.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Vậy còn đạo diễn Thẩm thì sao?’’

“Bộ phim anh ấy đang làm đã gần đi đến kết thúc, hơi bận rộn một chút nên em không nói cho anh ấy biết.’’

Nguyễn Lệ bật cười.

Sao cô lại cảm thấy đạo diễn Thẩm hơi đáng thương?

Nguyễn Lệ đưa Bạc Kha Nhiễm  đến trước cổng Thẩm gia.

“Đừng quên tối nay em có một chuyến bay đến Giang Hoài đấy.’’

Trong lịch trình của Bạc Kha  Nhiễm  ngày mai có một hoạt động làm người đại diện phát ngôn ở Giang Hoài, bởi vì khai mạc vào buổi sáng cho nên các cô phải có mặt vào đêm hôm trước.

“Vâng, em biết.’’

Bạc Kha  Nhiễm  vừa mới vào cửa  đã ngửi thấy một hương thơm ngào ngạt của thức ăn từ trong phòng bếp bay ra.

Sau khi đổi dép đi vào, cô đã thấy Thẩm Trường Kiến đang đi về phía mình.

Từ đợt ốm nặng lần trước mặc  dù sau này được bồi bổ cẩn thận nhưng  thân thể của ông vẫn kém đi không ít, thấy  ông đang đi về phía mình Bạc Kha Nhiễm     nhanh chóng đến đỡ ông.

“Ông nội.’’

“Kha Nhiễm, rốt cuộc con đã  tới rồi.’’ Thẩm Trường Kiến hiền hậu nhìn cô.

Người cháu dâu này  ông thực sự rất hài lòng,  ngàn lần hài lòng.

Thẩm Dữ có thể lấy được  nó, trong lòng ông  cảm thấy vô cùng vui mừng.

“Ông nội, ông nói gì mà rốt cuộc vậy, giống như đã thật lâu thật lâu cũng chưa từng gặp mặt vậy.’’

Bạc Kha Nhiễm đỡ ông đi về phía phòng khách.

Thẩm Trường Kiến cười: “Chính là rốt cuộc nha,  cũng đã hơn một tuần không được gặp con rồi, tại sao lại gầy đi như thế này?’’

“Làm sao gầy được ạ, ông nhìn mặt cháu xem  chỗ này cũng có thịt đây này.’’ Vừa nói cô vừa đưa tay nhéo nhéo  trên mặt mình, không mấy lượng thịt trên mặt cứ bị bị cô kéo ra thành một đoàn.

Thẩm Trường Kiến bị bộ dáng này của cô chọc cho tức cười.

“Con nha, cũng biết nói những lời này dỗ ta vui vẻ.’’

“Ông nội, sao có thể nói là dỗ được ạ, đây chính là sự thật nha, Thẩm Dữ gần đây còn nói cháu là một bị thịt đấy.’’

“Tiểu tử thúi này chỉ nói bậy nói bạ, rõ ràng là mất đi không ít thịt thế mà còn nói con là một bị thịt để trốn tránh trách nhiệm,  chờ hỗn tiểu tử này trở lại xem ông  thu thấp hắn như thế nào.’’

Bạc Kha Nhiễm, “…..”

Cô vốn chỉ muốn đem Thẩm Dữ ra để tăng thêm độ tin cậy, nào biết độ tin cậy chẳng những không gia tăng mà ngược lại còn giảm xuống.

Thật ra thì anh ấy đâu có nói như vậy.

Anh rõ ràng cũng đang chê mình quá gầy.

“Ông nội, ông đừng dạy dỗ anh ấy, thật ra là…’’ Bạc Kha Nhiễm  đang muốn giải thích một chút.

Nhưng lời giải thích còn chưa nói hết  đã nghe được Thẩm Trường Kiến nói một câu:

“Ồ, cháu đau lòng sao?

Chữ “ ồ “ này của ông kéo dài ra không ít, mơ hồ mang theo một chút trêu chọc.

“Ông nội!’’

Thẩm Trường Kiến thấy dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô bật cười thành tiếng:

“Được rồi, được rồi, không nói, ông không nói nữa là được chứ gì?’’

Hai người đi vào phòng khách, Tần An Viện còn đang bận rộn ở trong phòng bếp mà Thẩm Quan cũng đang ở bên cạnh giúp bà, đồng thời đem những món ăn đã làm xong bưng ra bên ngoài.

Thực sự là một cảnh tượng ấm áp.

“Kha Nhiễm, con tới rồi sao, đã đói bụng chưa, cũng sắp xong rồi.’’ Nhìn thấy Bạc Kha  Nhiễm, Thẩm Quan vui tươi hớn hở nói với cô.

“Không sao đâu ạ, bố, để con tới giúp bố.’’  Vừa nói  Bạc Kha Nhiễm  liền chuẩn bị đứng dậy tới giúp ông bưng thức ăn.

“Được rồi, chút chuyện nhỏ này không cần con giúp đâu, con ngồi nói chuyện với ông nội đi, chờ lát nữa dọn cơm xong có thể ăn rồi.’’

Giọng nói dịu dàng  của Tần An Viện cũng truyền ra từ trong phòng bếp.

“Kha Nhiễm, con không cần bưng thức ăn đâu, cẩn thận bỏng tay.’’

“Đúng nha, nếu như bị bỏng hỗn tiểu tử kia lại tìm chúng ta.’’ Thẩm Trường Kiến cũng phụ họa theo.

Bạc Kha  Nhiễm biết tất cả mọi người đều thật lòng yêu thương cô, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Cô có thể  gả cho Thẩm Dữ còn  gặp được một gia đình nhà chồng như vậy là một chuyện may mắn đến nhường nào.

Cô không thể phủ nhận rằng dường như tất cả những may mắn  đều đáp xuống trên người cô.

Thức ăn nhanh chóng được dọn lên bàn.

Trên bàn ăn cũng chỉ có mấy người bọn họ.

Tần An Viện rất thích Bạc Kha  Nhiễm, liên tục  không ngừng gắp thức ăn vào trong bát cho cô.

“Kha Nhiễm, con nếm thử  món này một chút đi, mẹ mới học được đấy, con xem có ngon hay không?’’

“Kha Nhiễm, thử một chút món này.’’

“Lại ăn cái này đi.’’

"........."

Ngắn ngủi chỉ trong mấy giây, bát cơm trước mặt Bạc Kha Nhiễm  đã chất thành một đống như một ngọn núi nhỏ, cô thật có chút ngưỡng mộ Tần An Viện,  bát của cô đã  được chất  cao như vậy  bà còn có thể bỏ thêm được nữa.

“Mẹ, đủ rồi, đủ rồi.’’

Cô rất sợ thức ăn rơi xuống, vội vàng nói.

Tần An Viện lúc này mới nhận ra  bát nhỏ của cô thật sự không thể  cho thêm được nữa.

“Vậy con mau ăn đi, mau ăn.’’

Thịnh  tình khó  có thể chối từ.

Bạc Kha  Nhiễm bắt đầu cầm đũa.

Tay nghề của Tần An Viên không hề thua kém với Hạ Thời Xuân,  thức ăn bà làm Bạc Kha  Nhiễm đều đặc biệt yêu thích, tất cả đều rất hợp khẩu vị của cô.

‘’Thức ăn ngon lắm ạ, vô cùng ngon ạ.’’ Cô ngọt ngào nói với bà.

Nghe Bạc Kha Nhiễm  nói như vậy, trong lòng Tần An Viện cũng rất vui mừng.

"Đứa nhỏ này đã gầy đến như thế này, nên ăn nhiều thịt hơn một chút.’’

Bạc Kha Nhiễm, "........."

Sao mọi người ai cũng chú ý đến sư béo gầy của cô hết vậy?

Nói đến chỗ này, Tần An Viện lại nghĩ đến những chuyện xấu xa  mà Kỷ Thơ Kỳ đã gây cho Bạc Kha Nhiễm trước kia.   

Bà lúc ấy  thực sự tức giận đến muốn nổ phổi, nếu như không phải bị lão Thẩm nhà bà ngăn lại, bà sợ rằng mình sẽ đích thân xé  nát nha đầu độc ác kia.

"Kha Nhiễm, có phải gần đây con phải chịu một áp lực quá lớn hay không?’’ Tần An Viên hỏi.

Bạc Kha Nhiễm  ngẩng đầu lên.

"Không có ạ, sao có thể chứ?’’

Cô biết bà nhất định đang lo lắng  về chuyện mà Kỷ Thơ Kỳ lần trước đã gây ra cho mình kia.

Nhưng nếu ngay từ lúc  cô quyết tâm bước chân vào  làm việc trong làng giải trí đầy thị phi này,  cô đã sẵn sàng tinh thần để chịu đựng những  áp lực như vậy, cho nên cô cũng không cảm thấy có gì là không chịu nổi.

Huống chi còn có Thẩm Dữ luôn luôn  ở phía sau che chở và bảo vệ, cô còn có gì để sợ hãi chứ.

Tần An Viện  nghe Bạc Kha Nhiễm  nói như vậy  cũng không nói gì thêm nữa, trong lòng yên tâm hơn không ít.

Cơm nước xong xuôi, mấy người ngồi trên ghế sofa trò chuyện một hồi, đúng lúc công ty còn có chuyện cần xử lý, Thẩm Quan liền đi theo Thẩm Trường Kiến đi lên thư phòng.

Tần An Viên  ngồi trò chuyện với Bạc Kha Nhiễm một lúc  cũng  đứng dậy đi gọt hoa quả cho cả nhà .

Bạc Kha Nhiễm  muốn đi theo giúp đỡ nhưng  bà nhất định không cho.

Một lúc sau, cô nghe thấy âm thanh Tần An Viên vọng ra từ phòng bếp:

"Kha Nhiễm, con đi kêu bố cùng ông nội để cho hai người bọn họ xuống ăn trái cây.’’

Bạc Kha Nhiễm  từ trên ghế sofa đứng lên:

"Vâng.’’

Cô vừa trả lời bà  vừa đi lên lầu.

Ngay khi đi lên đến cầu thang thì chuông điện thoại lại bất ngờ  vang lên.

Là Nguyễn Lệ gọi đến.

‘’Vâng, chị."

"Em đã ăn xong chưa, bọn chị bây giờ đang ở trước cổng chờ em.’’

"Ăn xong rồi, chị chờ em một chút, em lập tức ra ngay.’’

"Được.’’

Sau khi cúp điện thoại, Bạc Kha Nhiễm  bước nhanh về phía thư phòng.

Khi cô đưa tay ra chuẩn bị gõ cửa, khi cánh tay chỉ còn cách cách cửa chỉ vào cm thì Bạc Kha Nhiễm  bỗng nhiên dừng lại.

Trong thư phòng truyền đến tiếng nói chuyện của Thẩm Quan và Thẩm Trường Kiến:

"Cũng không biết  tiểu tử A Dữ kia đang nghĩ như thế nào, bố nói xem bây giờ nó còn chưa tổ chức hôn lễ với Kha Nhiễm, chắc  không phải là nó không muốn làm chứ?’’

"Ý của con là gì?’’

"Bố, chẳng lẽ bố đã quên, ban đầu bố lấy căn bệnh của mình ra uy hiếp A Dữ nó mới đồng ý kết hôn sao?’’

"........."

"Bốp!"

Chiếc điện thoại của Bạc Kha Nhiễm  rơi xuống đất, phát ra một tiếng kêu vang dội.

Đầu óc cô lúc này vô cùng trống rỗng, trong lòng giống như  đang rơi vào một vực sâu vạn trượng.

Cái gì… Uy hiếp?

Họ đang nói cái gì vậy?

Bên trong thư phòng Thẩm Quan và Thẩm Trường Kiến nghe được động tĩnh bên ngoài, đột ngột kết thúc lời nói đang dang dở.

Thẩm Quan vừa mở cửa đã nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm  đang ngây người   đứng ở đó.

"Kha Nhiễm…’’

Bạc Kha Nhiễm  lúc này dường như đang vô cùng hoảng loạn, cô vội vàng cúi người nhặt điện thoại trên mặt đất.

"Bố, ông nội, con còn có việc phải làm, con xin phép đi trước.’’

"Kha Nhiễm, con nghe…’’

Bạc Kha  Nhiễm  sợ mình sẽ không thể kiềm chế được bản thân mình, cũng không để ý xem Thẩm Quan đang định nói gì, nhanh chóng bước đi không hề quay đầu lại.

Thẩm Trường Kiến nhìn thấy cháu dâu của mình đầu cũng không quay lại đi thẳng xuống lầu, quay người lại đạp con trai  một cước.

‘’Còn thất thần ở đó làm gì, mau đi ngăn nó lại.’’

Thẩm Quan lúc này mới phản ứng được, vội vàng bước  đi theo xuống lầu.

Tần An Viện bưng đĩa trái cây đã cắt sẵn ra, vừa chuẩn bị gọi mấy người bọn họ xuống ăn chút trái cây, ai ngờ còn chưa kịp gọi  đã thấy Bạc Kha Nhiễm vẻ mặt hốt hoảng từ trên lầu chạy xuống.

"Mẹ, con còn có chút chuyện phải làm, con đi trước đây.’’

Bạc Kha Nhiễm  cúi  người chào  bà một tiếng sau đó cầm lấy chiếc túi đặt trên ghế trực tiếp đi ra cửa.

Tân An Viên sững sờ nhìn bóng lưng của cô mở cửa xông thẳng ra ngoài, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy xa, bà mơ hồ nghe thấy giọng nói của Bạc Kha Nhiễm có gì đó không đúng lắm, đúng lúc này Thẩm Quan đang vội vã đi tới.

"Kha Nhiễm đâu?"

"Vừa ra khỏi cửa." Bà trả lời theo bản năng.

‘’Ai!" Thẩm Quan thở dài một tiếng, khi ông đuổi theo ra cửa chỉ nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm  lên một chiếc xe đang đậu ở đó, chiếc xe cũng nhanh chóng lái đi.

Tần An Viên đi tới hỏi chồng mình:

"Chuyện này là sao? Có chuyện xảy ra vậy?’’

Đầu óc của bà đến bây giờ vẫn còn mơ hồ.

Thẩm Quan xoay người lại, sắc mặt lo lắng:

"Vừa rồi tôi cùng bố ở trong thư phòng nói đến lý do  A Dữ kết hôn cùng Kha Nhiễm, nó đều đã nghe thấy.’’

"Ba."

Đĩa trái cây trong tay Tần An Viện lập tức rơi xuống trên mặt đất, vương vãi khắp sàn nhà.

"Vậy phải làm sao bây giờ?’’ Bà luống cuống hỏi.

Lúc này Thẩm Trường Quan cũng đã từ trên lầu đi xuống, ông nhìn con trai cùng con dâu đang luống cuống tay chân đứng ở nơi đó, bình tĩnh nói:

"Bây giờ ở đây nói cũng không có ích gì, con nhanh chóng gọi điện cho A Dữ nói chuyện này cho nó biết.’’

Thẩm Quan  vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho con trai mình.

"Vâng."