Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ

Chương 62: Chú diệp anh sẽ không yêu em đi







Đường Tuế Như đang chơi đến kịch liệt, bớt thời giờ liếc mắt nhìn anh, “Anh cũng đáp ứng em! Vừa mới không giúp em nói chuyện!”“Anh giúp.”“Một câu kia của anh, gọi gì là giúp! Mới bảy chữ!” Cô phồng lên quai hàm, ở trong trò chơi mặt hung dữ tức giận!“victory!”Di động phát ra âm thanh phấn khởi vang lên.Diệp Cô Thâm nhẹ nhàng đẩy xích đu, thân hình cô gái nhỏ nhẹ nhàng đi theo xích đu, sợi tóc ngay ngắn khẽ bay, anh nhàn nhạt nói, “ Ông nội Đường và ông nuôi em đều khá bảo thủ.”“Đúng! Bọn họ đúng là bảo thủ, quả thực hồ đồ ngu muội! Ông nội của em thì coi như rồi, ông nuôi như thế nào cũng đem anh hướng bên trong hố lửa đẩy ?” Cô cau đôi lông mày thanh tú, “Không nghĩ ra!”“Em là hố lửa? Có người tự hình dung chính mìn như vậy ?” Anh rất không thích cô gái nhỏ há mồm ngậm miệng một câu chú Diệp, còn có cái gì không xứng với anh, nghe đều phiền!“Hiện tại là thế kỷ mấy rồi, tư duy vài thập niên của bọn họ, chú Diệp, chúng ta nhất định phải đấu tranh, bằng không, về sau cái gì cũng đều sẽ bị bọn họ sắp xếp ! Em từ nhỏ đã tự làm chủ mọi việc, em vẫn sống rất tốt! Mới không cần dựa theo quỹ đạo dự định của bọn họ đi! Nhà của chúng ta có một cái là đủ rồi! Dù sao em là không đạt tới y thuật cao siêu như vậy của chị Đường!”Cô cũng không nghĩ kế thừa Đường gia, liền tính không có chị Đường, nàng còn có em trai Đường!“Nếu anh không muốn đấu tranh.” Diệp Cô Thâm kéo chặt dây xích đu, ghé sát khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô gái nhỏ, “Lựa chọn tiếp nhận ?”Bỗng nhiên dựa gần như vậy, quả thực phạm tội a!Người đàn ông này hàng năm ở quân khu, vì cái gì màu da đẹp như vậy?Đều không có phơi đến đen, màu da khỏe mạnh vừa vặn tốt!“Chú Diệp, anh sẽ không yêu em đi?” Cô cười tủm tỉm nhìn anh, tùy tay nghịch sợi tóc bên cạnh, “Em mới không tin cái gì vừa gặp đã yêu!”“Lâu ngày sinh tình?” Anh hỏi ngược lại.Vì cái gì cô nghĩ không liêm khiết ?“Cũng không cần!” Cô quay đầu, đột nhiên từ trên xích đu đứng dậy.“Tiểu thư, ông chủ bị bệnh, khám gấp, lập tức cần đưa đi bệnh viện ! Chúng ta đi nhanh đi!”Người hầu trong nhà bỗng nhiên chạy tới!Đường Tuế Như vừa nghe, khuôn mặt nhỏ toàn bộ trắng xanh, không màng tất cả hướng tới tầng lớn biệt thự tiến lên, Diệp Cô Thâm theo sát ở bên người cô.Ông nội Đường người già rồi, thân thể vẫn luôn rất khỏe mạnh, bỗng nhiên sinh bệnh, Đường Tuế Như cuống quít không biết làm sao.Trên xe cứu thương, ông nội Đường hơi thở thoi thóp, sắc mặt tái nhợt nằm, cánh tay gầy trơ xương đang truyền dịch.“Ông nội, ông nội, ông đừng làm con sợ, con nhát gan, không chịu được sợ hãi !” Cô khẩn trương bất an nhìn ông nội Đường, “Ông nội, ông nội……”Sẽ không thật là cô làm tức giận đến phải đi bệnh viện đi ?Cô nhìn Diệp Cô Thâm bên cạnh, “Chú Diệp, ông nội như thế nào không nói lời nào……”“Ngoan, không khóc, ông nội sẽ không có việc gì.” Diệp Cô Thâm ôm bả vai cô, cô giống đứa trẻ nhỏ tìm cảm giác an toàn, vùi ở trong lòng ngực anh.Đều là cô không hiểu chuyện, làm cho ông nội tức giận đến bị bệnh.Tới bệnh viện rồi, ông nội trực tiếp được đưa vào phòng cấp cứu.Cô cùng Diệp Cô Thâm đứng ở bên ngoài coi chừng, không vài phút, ba mẹ cô cũng tới!Bác cả cùng bác gái ở phía nam Ninh Thành, hiện tại đang ở trên phi cơ trở về.Chị Đường nghe nói cũng ở trên đường!Cô sai, đều là cô sai!“Tuế Tuế!” Mẹ Đường ôm con gái nhà mình, ba Đường cùng Diệp Cô Thâm ở bên cạnh nói chuyện.Cô ôm lại mẹ Đường, lo lắng chôn ở trong lòng ngực mẹ cô, “Mẹ, ông nội sẽ không có việc gì đi! Mọi người có phải hay không lừa con cái gì? Sức khỏe ông nội chẳng lẽ không tốt sao?”Ở trong ấn tượng của cô, sức khỏe ông nội vẫn luôn khỏe như vâm, càng già càng dẻo dai.“Trái tim người già đều không tốt lắm, con kích động ông nội ?” Mẹ Đường vuốt sợi tóc cô hỏi.