Xung quanh hết sức yên tĩnh.
Gần như có thể nghe thấy tiếng lá phong rơi trên mặt đất, tiếng động khẽ khàng.
“Thăm dò mà thôi.” Diệp Cô Thâm hạ giọng, quay đầu nhìn cô, may mà không có việc gì.
Tấn Mặc Bắc đi qua đi lại: “Tiểu Tuế Tuế, sau này ra ngoài nhớ mặc áo chống đạn!”
“Không nhất thiết phải vậy chứ?” Cô nhíu mày, nguy hiểm như vậy sao?
Cô chớp chớp đôi mắt to.
“Không cần.” Diệp Cô Thâm cầm lấy bàn tay nhỏ của cô, vẫn chưa cất khẩu súng trên tay phải đi.
Không biết từ khi nào đã vào đến trong nhà, trái tim Đường Tuế Như vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Sao lại không thấy Thời Khanh Khanh đâu?
Cô lo lắng hỏi mẹ.
Nửa giờ trước, Thời Khanh Khanh đã đi rồi.
Còn có vẻ vô cùng đau khổ, vừa khóc vừa bỏ đi.
“Thầy Trần!” Đường Tuế Như cười cười đi tới, Trần Tri Nam đang nói chuyện phiếm với Đường Đường.
Trần Tri Nam thấy cô vội vàng đi tới cũng biết cô tới vì điều gì: “Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện.”
Cạnh vườn hoa sau nhà, Đường Tuế Như chăm chú nhìn Trần Tri Nam ôn nhu như ngọc đứng cạnh: “Sao Khanh Khanh lại bỏ đi thế? Có phải thầy Trần nói gì không?”
“Có lẽ thế.” Trần Tri Nam thản nhiên đáp: “Tôi chỉ nói với cô ấy, tôi không có hứng thú với tình yêu thầy trò.”
“Thầy thích chị Đường của em phải không? Tình yêu thầy trò gì đó chỉ là lấy cớ!” Mặc dù cô không hiểu lắm.
Thực ra năm nay Trần Tri Nam mới 23 tuổi, tốt nghiệp đại học xong liền đi dạy học, cũng không hơn Khanh Khanh bao nhiêu tuổi.
Cô với chú Diệp còn cách nhau nhiều tuổi hơn!
Tuổi tác không phải là vấn đề!
“Tôi và chị Đường của em chỉ là bạn bè.” Trần Tri Nam cúi đầu nhìn cô: “Tóm lại, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, em chắc cũng hiểu.”
“Em chỉ cảm thấy tò mò chút thôi, thầy Trần không thích cô gái ngoan ngoãn như Khanh Khanh, cũng không thích đại mỹ nữ như chị Đường, vậy thầy thích kiểu con gái thế nào?”
Giọng nói dịu dàng như gió xuân lướt qua bên tai cô: “Gặp mặt, thích rồi mới biết được cô ấy là kiểu thế nào.”
“Em hiểu rồi! Thầy Trần sinh nhật vui vẻ!” Đường Tuế Như nói xong liền bỏ đi.
Nếu cô không gặp Đường Cô Thâm thì cũng không biết mình thích kiểu đàn ông thế nào, còn nghĩ sẽ giống như ba cô vậy.
Kết quả lại không giống ba chút nào!
…
Trong phòng của Đường Tuế Như ở trên tầng, Đường Cô Thâm đứng thẳng tắp, cầm điện thoại trong tay gọi điện với sắc mặt rét lạnh.
Đường Tuế Như lặng lẽ đẩy cửa vào.
“Chờ tôi trở về.”
“Ngày mai trở về!”
Đường Tuế Như lặng lẽ đi tới sau lưng anh, cô vừa vươn tay ra thì Diệp Cô Thâm đã quay người lại bắt lấy cổ tay cô: “Nhuyễn Nhuyễn, em đánh lén như vậy sẽ sớm bị người ta phát hiện thôi.”
“Em cũng không phải dân chuyên nghiệp!” cô chu cái miệng nhỏ: “Chú Diệp, có phải anh có chuyện quan trọng gì không?”
“Ừm, không vội, ngày mai trở về xử lý cũng không sao.”
Vừa rồi cô lại cảm thấy rất cấp bách.
“Chú Diệp, không sao đâu! Anh cứ về làm việc đi! Em ở trong nhà, không tin tên súng bắn tỉa kia còn dám tới nữa!” Trước đó là ở bên ngoài, bây giờ không giống thế.
Làm gián điệp quân sự phải vô cùng cẩn mật, cho nên người nọ rất kín miệng, không chịu nói bất cứ điều gì, nhất định phải gặp tận mặt bàn bạc.
Có điều, nếu vừa rồi ở đây không xảy ra trận đấu súng, có khi anh sẽ thực sự yên tâm rời đi.
Còn bây giờ, anh rất lo lắng.
“Em cùng đi với anh được không? Chuyện của anh có vẻ rất quan trọng, sinh nhật năm nào chẳng có, em đi đưa quà cho chị Đường trước rồi chúng ta đi luôn!” Đường Tuế Như kích động xoay người chạy đi.
Không đợi Diệp Cô Thâm nói câu nào.
…
Đường Tuế Như đã sắp đi rồi.
Tấn Mặc Bắc nói chuyện với ông Đường một lát, vừa xuống nhà đã nghe thấy tin này.
Cố ý trở về để gặp cô, mới vài giờ đã phải rời khỏi nhà rồi ư?
“Tiểu Tuế Tuế…”