(*) Chín vị vua đề cập đến sự kiện lịch sử các con trai của hoàng đế Khang Hy triều nhà Thanh tranh giành ngôi báu.
Diệp Cô Thâm kề sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, "Tấn Mặc Bắc là một nhà khoa học đặc sệt, tổng thống sẽ không mời anh ta, trừ phi anh ta có liên quan đến tình hình chính trị đương thời. Về phần anh, nhất định sẽ trở về gặp vợ mình."
Đường Tuế Như dõi theo khóe mắt anh yếu ớt cười, "Anh còn thế, em sắp bị hù chết, đêm nay em muốn xem tiếp trò chín vị vua! Trò diễn cung đình!"
"Hả? Không bằng em theo anh ngủ thêm một lúc đi." Diệp Cô Thâm nhéo nhéo lưng của cô, "Xem thêm nữa cũng vô dụng."
"Vậy cái gì mới hữu dụng?" Đường Tuế Như nhíu mày, "Em cảm thấy không bằng nhanh chóng tuyển cử."
"Đã bắt đầu sơ tuyển rồi."
"Là sao?" Cô nghiêng đầu, "Sao cái gì em cũng không biết hết!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khẽ dựa vào trong ngực anh, "Chú Diệp thân ái, cái bụng lành lạnh."
Lòng bàn tay nóng lực lại lần nữa chui vào trong áo quần của cô, dán vào bụng của cô, giọng nói mát lạnh có chút mờ ám, "Gần đây sẽ rất bận sao?"
"Ừ, có chút!" Giọng nói của cô mềm nhũn, "Không được sờ loạn nha! Ừm..."
"Xoa xoa." Diệp Cô Thâm nghiêm trang.
Anh nào có xoa như thế, ngón tay cũng đã chạm vào mép nội y rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dụ dỗ Đường Tuế Như, dường như tư thế ngồi của anh cũng không đúng lắm.
Lúc Phong Lệ dừng xe lại, cô chớp mắt đã xuống xe.
Bước nhỏ vội vầng lên lầu.
Diệp Cô Thâm ở đằng sau, ánh mắt tĩnh mịch, sủng nịnh nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, không nhanh không chậm đuổi theo.
"Quân trưởng, xin anh, bây giờ phải cùng chúng tôi rút về quân khu."
Bây giờ chỉ có quân khu là an toàn nhất,
Nếu như đêm này bọn họ không rời đi sớm, sau đó nhất định sẽ có chuyện phát sinh.
"Nếu như tôi đi, bọn họ bắt Nhuyễn Nhuyễn để uy hiếp tôi, tôi phải làm cái gì bây giờ?" Diệp Cô Thâm lạnh mặt, cũng không phải là hỏi lại.
Đây chỉ là nói rõ anh sẽ không đi.
Vào thời điểm mấu chốt, tuyệt đối không đi.
"Quân trưởng, nếu như..."
"Không có nếu như!"
Anh không thể đi, Tuế Tuế vẫn đang ở đây.
Bắt lấy Tuế Tuế để uy hiếp anh, anh sẽ chạy thẳng đến/
Phong Lệ nhìn anh lên lầu, quân trưởng có vợ là chuyện tốt nhưng mà chuyện này cũng không đại biểu cho việc anh có uy hiếp!
- -
Căn phòng trên lầu, Đường Tuế Như tắm rửa đi ra đã bị ôm một cái vào lòng.
Hương vị sữa tắm trên người Diệp Cô Thâm thanh thanh đạm đạm, thật là một người đàn ông có tâm cơ, rõ ràng là tắm rửa ở phòng mình xong mới đến!
"A Thâm!" Cô cười ngọt ngào, ngửa đầu nhìn anh, đèn trong phòng tỏa ra ánh sáng ấm áp, làm khuôn mặt vốn lạnh lùng của anh trở nên nhu hòa hơn một chút.
"Vợ ơi!"
Vừa nghĩ đến hôm nay thảo luận vấn đề xưng hô với Diệp Xán Bạch, bây giờ xưng hô của Diệp Cô Thâm đối với cô cũng thật sự thay đổi!
Phía sau lưng cô dần dần nóng lên, là lòng bàn tay của anh vuốt ve.
"Hôm nay trên xe, em thật sự không thành thật, bây giờ lại không thành thật nữa rồi!" Cái miệng nhỏ nhắn của cô la hét, nhón chân lên, đến gần anh, "Muốn?"
"Em cứ nói đi?" Anh dĩ nhiên muốn cô!
Cô đột nhiên nhảy dựng lên, hai chân ôm chặt vòng eo tinh tráng của anh, chủ động hôn lên môi anh,
Miệng ấp a ấp úng lẩm bẩm.
Diệp Cô Thâm nghe cũng không rõ.
Đại khái là nói, "Em cũng nhớ anh."
"Ừm..."
Tinh tế hôn lên người cô, sau lưng là chiếc giường mềm mại, đôi mắt trong trẻo giờ phút này cũng nhiễm sắc tình, "Chú Diệp..."
Yết hầu của Diệp Cô Thâm nhấp nhô, toàn thân nóng rực, rúc đầu vào cổ cô, mờ ám lên tiếng "Ừ."
"Chúng ta, đổi địa điểm đi?"
"Đi đâu?"
Khuôn mặt của Đường Tuế Như càng đỏ, "Không phải anh muốn..."
Cô khẽ nâng đầu dậy, ghé lại bên tai anh, thanh âm nhỏ như muỗi.