"Tức giận hả." Diệp Cô Thâm thấp giọng an ủi cô, "Việc để anh xử lí.""Không! Em muốn tìm người nam sinh kia! Cậu ta nhất định biết là ai đã chụp ảnh ! Ai. . . . . ." Nếu chú ý một chút, cô nhất định sẽ biết có người theo dõi.Ai. . . . . .Cô vẫn được bảo vệ quá tốt rồi!"Không có chuyện gì, anh xử lý là được." Diệp Cô Thâm lôi kéo cô ngồi vào trong xe, "Khi rảnh, anh sẽ dạy em mấy chiêu phòng thân.""Võ của anh, nhất định rất lợi hại! Nhưng em sợ đau, em lười, em không muốn học. . . . . .""Học thuật phòng thân hoặc đi quân sự, em chọn một."Diệp Cô Thâm thản nhiên nói."". . . . . ."Năng lực Diệp Cô Thâm, quá mạnh!"Không đúng! người ta mới vừa lên đại học, giấy phép lái xe còn chưa có đây! Em không muốn đi huấn luyện. . . . . ." Cô chẳng muốn vận động a!"Tuế Tuế. . . . . .""Em không mà, không mà, không muốn học. . . . . ." Cô nhăn khuôn mặt nhỏ, "Vận động đáng ghét nhất, không thích chạy bộ!""Không bắt em chạy bộ." Ánh mắt thâm thúy Diệp Cô Thâm nhìn cô, "Chỉ là mấy chiêu phòng thân, lần sau lúc gặp phải người xấu, nếu dám ôm em liền xử lí!"Xử lí!Lời này bình thản như thể cố là Cao thủ võ lâm."Chú Diệp, vạn nhất em không thắng làm sao bây giờ?" cô sức yếu a!"Gặp phải người có kỹ thuật xác thực đánh không thắng, gặp phải lưu manh bình thường, tuyệt đối có thể." Anh không thể thường xuyên bên cạnh cô, trong lòng càng khó chịu.Nếu như ở quân khu, anh sẽ không lo lắng như vậy."Hừ!" Cô không thèm để ý tới anh, "Em còn phải tìm người nam sinh kia hỏi rõ ràng!""Lâm Thượng đã tìm thấy hắn rồi."Trường học chuẩn bị cho Diệp Cô Thâm một phòng thẩm vấn.Nam sinh vốn biểu hiện cà lơ phất phơ, lúc nhìn thấy Diệp Cô Thâm đi tới, cả người run lên, ngồi xuống tại chỗ, không nhúc nhích.Cô gái ôm Diệp Cô Thâm, đôi mắt đen láy theo dõi cậu ta, giống như muốn nhìn ra một lỗ thủng."Tôi, tôi, tôi. . . . . ." Nam sinh vừa muốn đứng lên, bị Lâm Thượng trực tiếp nhấn trở lại.Nam sinh cả người không thể động đậy.Người đàn ông đến gần. Quân phục màu xanh lá cây, phù hiệu lấp lánh dát vàng, hông đeo thắt lưng đen, dáng vẻ vô cùng đáng sợ.Hơi thở lạnh lẽo tới gần, hai chân cậu ta không khỏi run lên, nửa ngày nói không ra lời."Lưu Dương?" Diệp Cô Thâm cúi xuống nhìn."Phải . . . . ."Đường Tuế Như ở bên cạnh nhìn chằm chằm, ông xã quả thực có khí tức bức chết người, khác biệt cũng quá lớn đi!"Yêu thích vợ ta? Tỏ tình không thành liền cường ôm?"Cường bạo?Lưu Dương lắc đầu liên tục, "Không, không có! Tôi làm sao có khả năng cường bạo cô ấy, tuyệt đối không có!"Trên trán Lưu Dương đổ mồ hôi hột, thật không biết cô gái này dĩ nhiên đã lập gia đình.Người đàn ông này tuyệt đối là sĩ quan cao cấp!Chính mình gây đại họa!"Tôi nói như vậy. . . . . ." Diệp Cô Thâm nhẹ nhàng ôm cô gái bên cạnh vào lòng.Đường Tuế Như nghe nhịp tim của anh, cảm giác an toàn bao phủ toàn thân.Giống như bầu trời có sụp xuống, cũng không có gì đáng sợ !Lưu Dương nhìn trợn cả mắt lên, bọn họ thật xứng!"Nhóc con, trợn tròn mắt! Lão đại của chúng ta hỏi mày, mày lá gan thật lớn, dám ôm chị dâu! Không muốn sống phải không!" Lâm Thượng cầm dao đặt trên đầu Lưu Dương."Nói mau! Ai kêu mày làm như vậy, còn chụp ảnh, còn mở topic! Bịa đặt phạm pháp có hiểu hay không! Lão đại ta đẹp trai như vậy, cái quái gì lại phải dông dài với một tên hỗn tiểu tử!" Lâm Thượng hung bạo nói!