Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 91






Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Thạch Triết mới miễn cưỡng thu thập thông tin. Ông không thể nào tin được sự thật, mới đầu, khi nhận đá, có hai viên thạch anh trung cấp ông đã rất vui vẻ, xác suất hai mươi trên một trăm đã là một kì tích, chưa kể đến những viên thạch anh khác màu khác. Nhưng anh thì sao, mới viên đầu đã có thạch anh nguyên chất, lại thuộc cấp bậc thượng phẩm, rốt cuộc là loại gì, còn chưa biết những viên đá tiếp theo có thạch anh hay không.

Thạch Triết cả người bốc hoả, gương mặt đỏ bừng, không biết vì ghen tị hay xấu hổ vì sắc mặt của bản thân khi nãy, một viên thạch anh thượng phẩm bằng một trăm viên thạch anh trung cấp đó. Không giận sao được.

Hạ Trạch thì khỏi phải nói, toàn thân ông tê cứng, ánh mắt sững sờ vẫn chưa tiếp nhận hết thông tin động trời này. Cuối cùng, Hạ Trạch vẫn thở dài, may mắn chàng trai ấy có vật phẩm, nếu không ông không thể đặt cao gối mà ngủ. Nhìn thạch phẩm của Thạch Triết, ông ta rất khó chịu, vốn dĩ, tất cả của Dạ Thiên nhưng ông vì tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng tới cậu. Có trời mới biết ông ân hận tới mức nào.

Dạ Thiên vẫn không vừa lòng, gương mặt tuyệt mĩ vô sắc quan sát viên đá trên bản, anh lại nhìn Tử Uyên, thấy cô nhìn đồng hồ, Dạ Thiên cũng đưa mắt nhìn theo. Thật lãng phí thời gian, anh nghĩ thầm, sau đó nhanh tay tiến lại tách hết đá, không lãng phí một giây.


Lần này, Thạch Triết và Hạ Trạch cũng đến tách đá giúp anh, vì vậy, công việc hoàn thành rất nhanh chóng.

" Hừ, viên đầu tiên đã có thạch anh đỏ thượng phẩm, chắc chắn nhưng viên sau không có."

" Đúng đúng, cùng lắm là đá ngọc bậc cao hoặc thạch anh khác màu, giá trị cũng không nhỏ."

" Thạch gia nhiều đời là bậc tiền bối định giá đá quý há lại để một tên truy đồng không biết từ đâu ra qua mặt."

" Phải phải....."

Trong lúc Dạ Thiên tách đá, mọi người xung quanh bàn tán rất sôi nổi, không ai chịu nhường ai khiến không khí trong mật thất xôn xao lạ thường.

Tách tách tách.


Từng viên đá được mở ra, một tầng ánh sáng trắng từ đèn trùm thủy tinh trong phòng phủ lên vật phẩm bên trong, nhìn vào rất chói mắt.

Uỳnh uỳnh uỳnh....

Không thể....tuyệt đối không thể.

Tất cả những thứ này đều là gì đây. Yêu nghiệt, tuyệt đối là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.

Mọi người xung quanh bất động, ánh mắt mở to, vô hồn nhìn lên bàn đá, nhìn vào những viên đá sáng lấp lánh.

Mười tảng đá, trong đó đã lấy được viên thạch anh thượng phẩm đầu tiên, tất cả là may mắn nhưng những thứ này là sao? Tám viên còn lại: hai thượng phẩm, sáu trung cấp và còn một viên chưa mở.

Đây là lẽ thường sao.


Cơ hội xuất hiện thạch anh đỏ thượng phẩm có thể nói là trăm năm khó gặp, vậy mà anh lại tách được ba viên thượng phẩm cùng lúc, chưa hết, lại còn sáu viên trung cấp, đây là lẽ gì.

Chắc chắn mọi người đều nhìn lầm hết rồi. Nghĩ vậy, có một số người đưa tay lên dụi mắt, thẫn thờ nhìn một bàn trân bảo.

Người đáng sợ nhất là Thạch Triết, ông suýt nữa thì ngất xỉu, mới đầu, ông còn tự thấy vui vẻ vì có hai viên trung cấp, nhưng anh thì sao? Đúng là lấy đá đập chân mình, tự mình cúi xuống cho người khác đạp lên, mất, mất hết tôn nghiêm. Tuy nhiên, trong tình huống này đó là chuyện nhỏ, một viên trung phẩm đã có cái giá trên trời, vậy viên thượng phẩm gấp một trăm lần trung cấp thì sao? Không những thế, lại còn có ba viên. Thạch Triết ngây dại, ông phải tự mình kiểm chứng. Nghĩ là làm, Thạch Triết vội vàng tới bàn vật phẩm, đưa tay chạm vào viên đá thượng phẩm trước mắt.

" Thạch Triết, ông định làm gì?"- Hạ Trạch lên tiếng ngắn cản.