" Láo xược, ta không có tư cách, cô có? Vân gia đã chịu thừa nhận người cháu dâu này chưa? Vân Thành trước đây là con dâu của Dạ gia, đã khắc tên trong gia phả Dạ gia, chết cũng phải là ma Dạ gia. Không có li hôn, theo pháp luật, Vân Thành còn là vợ của ta. Chết rồi, cũng chỉ có thể thờ trong phần đất tổ tiên của Dạ gia."
" Vậy sao? Sống là người Dạ gia, chết là ma Dạ gia?"- Tử Uyên ghét bỏ nhắc lại. Rốt cuộc ông ta có biết thế nào là liêm sỉ không? Khi phu nhân còn sống, liền tìm trăm phương ngàn kế ép bà hạ vị, bức một đại tiểu thư danh môn khuê các thành bộ dạng gì? Còn bao che cho Âu Ngọc ức hiếp mẹ con hai người họ. Vậy mà bây giờ còn mặt dày lấy đạo nghĩa để nói chuyện với cô. Da mặt này, ặc, còn dày hơn Vạn Lý Trường Thành nữa.
" Cô có ý gì?"- Dạ Quân trời sinh nóng tính, nhưng ít nhất làm chuyện gì cũng biết chừng mực. Tuy nhiên, thái độ không đặt mình vào mắt của Tử Uyên hoàn toàn khiến ông mất lí trí.
Nghĩ cô ngây ngốc, mặc người ta nhào nặn như trái hồng mềm sao? Người đó, bây giờ còn chưa sinh ra đâu.
" Ý trên mặt chữ."- Mất kiên nhẫn, hoàn toàn mất hết kiên nhẫn của cô rồi, nói chuyện với ông ta, không thú vị, nhàm chán.
" Cô...."
" Tôi...?"- Tử Uyên nhíu nhíu mày, cười như không cười nhìn Dạ Quân.
" Tốt, tốt, muốn tạo phản sao?"
" Không hứng thú."
" Cô....cô...."
"....."
" Bình tĩnh, lão gia, đừng trúng kế của cô ta. Miệng lưỡi sắc bén, lão gia đừng tốn công nói lý, không có lợi."- Một người đàn ông đứng bên cạnh ông ta khẽ nhắc nhở. Dạ Quân, quả thật quá mất bình tĩnh rồi, nếu không ngăn lại, không biết lại xảy ra chuyện vô nghĩa gì nữa đây?
" Hừm..."- Dạ Quân giận dữ, gằn gọc thở dài. Bình tĩnh, hôm nay ông đến đây không phải cãi lý với cô, ông có chuyện quan trọng hơn.
" Được rồi, không chấp nhặt đám tiểu bối các ngươi. Dạ Thiên, phép tắc có thể từ từ bồi dưỡng, nhưng vương khí quý tộc bẩm sinh trong xương tủy, dù có ngụy trang thế nào cũng không thể giảo biện. Dạ Thiên, ngươi là người thông minh, ắt biết rõ đạo lí giữ được rừng sợ gì không có củi đốt, đừng lãng phí thời gian ham chơi. Chuyện chính sự còn đến phiên ngươi."- Dạ Quân hạ giọng, nên bắt đầu vào chuyện chính rồi.
Nà ní
Nói cô giỏi ngụy trang, diễn kịch?
Nói Dạ Thiên muốn tìm cảm giác mới nên mới trêu chọc cô sao?
Tử Uyên nheo mắt khó hiểu, không rõ cảm xúc gì. Dạ Thiên đứng sau cô, hai tay dựa lên thành ghế, như có như không vòng tay ôm cô. Dù bên cạnh cô chưa lâu, nhưng tính cách của cô, anh làm sao không hiểu, có thù tất báo nhưng đôi lúc cô cũng lười động tay. Dáng vẻ mèo xù lông này, rất đáng yêu! Nhưng, anh vẫn nên ra tay thì hơn, tránh sau này ảnh hưởng tới danh tiết của cô.
" Không phiền ông dạy dỗ, chuyện riêng tư, Dạ gia chủ không cần nhúng tay vào."- Dạ Thiên mạnh mẽ nhấn mạnh ba chữ "Dạ gia chủ", là đang chế giễu Dạ Quân sao?
" Dạ Thiên, đừng quên, ngươi là đích tử của ta."
" Đích tử, ông coi tôi là đích tử sao?"
" Là ta có lỗi với hai mẹ con ngươi, nhưng ngươi không nên dùng cách này để đối phó ta, không có lợi ích gì đến sự nghiệp của ngươi."
" Tôi không giống ông."
" Không nhiều lời. Cho ngươi hai lựa chọn, một là li hôn với cô ta, trở về nhà cũ, an an ổn ổn kết hôn cùng với đại tiểu thư Nam Cung gia, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, quyền thừa kế, vẫn tùy ngươi chiếm đoạt. Còn ngược lại, đừng trách ta không nể tình phụ tử, một đường cắt đứt..."- Dạ Quân nghiến răng, nhấn mạnh từng câu từng chữ.