Đúng lúc đó, Nam Cung lão gia ngước đầu lên nhìn cô. Tử Uyên thấy ánh nhìn tò mò của ông, trái tim nhỏ bé của cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô cười cười, tỏ ý không có chuyện gì. Một tay lén lút luồn xuống bàn, gạt tay anh ra. Nhưng mọi chuyện bất thành, tay người đàn ông này bám dai như đỉa, cô dùng sức nhưng chẳng thể lay chuyển anh dù chỉ một tấc.
Nam Cung lão gia vẫn nhìn cô, ông ân cần hỏi thăm
" Có chuyện gì sao?"
" Không có....?"- Tử Uyên có chút xấu hổ.
Dạ Thiên thấy bộ dạng bất lực, nói không thành tiếng của cô như vậy khiến anh rất thỏa mái, trái tim mềm mại tan thành nước ấm.
" Gọi chồng đi?"- Dạ Thiên ghé sát vào tai cô, thì thầm nói chuyện. Hơi thở mát lạnh phả vào vành tai nóng hổi của Tử Uyên khiến cô đỏ mặt, hai má bỗng chốc chuyển thành màu hồng bắt mắt.
" Tiểu Uyên, sao mặt cháu đỏ thế?"
Câu hỏi hung hăng chạm vào trái tim nhỏ bé của cô
" Không có, điều hoà hôm nay hơi nóng."
" Nóng? Nhiệt độ vẫn như mọi hôm mà. Người đâu, kiểm tra phòng điều khiển, máy móc gặp trục trặc sao?"- Nam Cung lão gia quay sang tìm người hầu.
Tử Uyên nói không thành tiếng, cô giận dữ nhìn anh. Toàn thân toả ra một tầng khí bảo hộ nghiêm ngặt.
Dạ Thiên vẫn không nói chuyện, vô tội nhìn cô, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chỉ thỉnh thoảng, mày kiếm khẽ nhếch, nhắc nhở cho cô về điều kiện nho nhỏ của anh.
Tử Uyên vẫn kiên định, nhất quyết không chịu mở lời. Biết cô ngoan cố, Dạ Thiên không đùa lâu, anh sợ chọc cô giận thật mất thôi. Hiểu vậy, liền lùi lại nhường cho cô đường lui
" Lát nữa đi với anh."
" Đi đâu?"
" Lên núi."
" Làm gì?"
" Bồi dưỡng tình cảm."
"...."
Tử Uyên sốc thật sự, tảng băng cực đại này còn muốn bồi dưỡng tình cảm với cô, trái đất có năm mùa sao? Hơn nữa, cô cũng không rảnh cùng anh nói chuyện linh tinh, mấy ngày này công vụ cô còn chưa xử lí hết, tài liệu còn đang đặt ở chỗ Kì Phong, lấy đâu thời gian mà đi.
" Hửm?"
Cánh tay bắt đầu chuyển động khiến cả người Tử Uyên run nhẹ. Thân thể cô rất nhạy cảm, da mặt cũng không dày bằng người đàn ông này.
" Không được, tôi còn làm việc." - Cô thẳng thừng từ chối.
" Em chỉ có hai lựa chọn."- một là gọi tôi là chồng, hai là đi chơi cùng tôi, nếu không, chúng ta làm chuyện tốt hơn.
Dạ Thiên nâng tay, hành động của anh khiến Tử Uyên cảm thấy có chuyện không lành.
" Được rồi, đi thì đi."
" Ừm."
Dạ Thiên cũng an phận bỏ tay khỏi người cô. Anh hoàn toàn trở về dáng vẻ người chồng đảm đang, dịu dàng giúp cô ăn sáng, bóc vỏ tôm, lột mai cua.....Dạ Thiên lấy cho cô khá nhiều đồ ăn, Tử Uyên cũng đói bụng, vì vậy cô không phản đối, hoàn toàn thu hết một đĩa mĩ phẩm vào bụng.
Ăn xong, cô tao nhã dùng khăn lau miệng, gấp khăn ăn, chuẩn bị rời bàn.
" Khoan đã, dùng trái cây."- Dạ Thiên kéo tay cô lại.
" Tôi no rồi."- Cô không muốn ăn nữa, cô không có thói quen ăn no vào buổi sáng
" Vậy uống sữa."
Cùng lúc đó, người hầu trong phòng bếp nhã nhặn mang khay đựng sữa ra. Ba cốc sữa bò tươi còn ấm, bốc hơi nhàn nhạt.
" Không muốn..."
Cô kéo tay anh, chuẩn bị rời khỏi. Tử Uyên bước được vài bước khỏi phòng ăn, cô liền cảm thấy kì lạ. Người đàn ông này, hôm nay dễ dàng cho cô rời khỏi như vậy. Cảm giác có chuyện chẳng lành, cô dừng bước. Không do dự quay đầu lại
Ách. Truyện Đam Mỹ
Ánh mắt Dạ Thiên sáng trong, mãnh liệt, nóng bỏng như lửa đốt nhìn cô nhưng vẫn không kìm được một tia cưng chiều, sủng nịnh. Anh chống tay lên bàn, mày kiếm sắc bén nhếch lên. Khoé môi mềm mỏng tạo thành một đường cong tuyệt mỹ. Một ánh nhìn ôn nhu của anh trong mắt cô là vô số tia điện quang sắc bén.
Chết tiệt
Tử Uyên nhanh chân quay lại, không nói không rằng nhận ly sữa trong tay anh. Một hơi uống hết, hoàn toàn không chú ý dáng vẻ ngây ngốc, tròn xoe mắt của Nam Cung lão gia.