Vài tháng sau, Nghi Thư nhận được thông báo nhập học của trường. Ngày tháng đều ghi rõ trong giấy, chỉ cần nàng xách ba lô và đi học thôi
Đang dùng cơm tối cùng mẹ, Nghi Thư muốn nói về việc học của mình cho mẹ nghe: "Mẹ, trường gửi thông báo tuần sau bắt đầu nhập học rồi đó mẹ!"
Bà Đinh mỉm cười hài lòng, bà đặt chén cơm xuống nhìn nàng: "Vậy thì tốt quá, nếu con có thiếu thứ gì thì nói để mẹ mua cho con nha"
"Dạ!"- Nghi Thư cười híp mắt đáp lại nhưng sau đó nàng nhớ đến chuyện chỗ ở. Trong lòng phân vân 50/50, không biết có nên ở kí túc xá hay không
Nét mặt bỗng nhiên trầm lặng của con gái làm bà Đinh chú ý, bà nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì sao con?"
Lời nói làm nàng giậc mình, nàng lo lắng cắn môi dưới, ánh mắt hơi buồn nhìn mẹ, nàng nói: "Mẹ có lo ngại chuyện con ở lại kí túc xá của trường không?"
"Con muốn ở lại đó hả? Nếu thấy tiện cho việc học thì con cứ ở lại đi, cuối tuần rảnh rỗi thì về nhà một lần là được rồi"
Nghe mẹ đồng ý khiến Nghi Thư thêm phấn chấn tinh thần, nàng mừng đến mức muốn rơi nước mắt.
"Cảm ơn mẹ nhiều lắm! Con còn tưởng mẹ sẽ phản đối"
Bà Đinh mỉm cười hiền hậu: "Có gì mà phải phản đối, việc học của con là trên hết đấy!"
Về chuyện ở kí túc xá, Nghi Thư sợ buồn khi ở đó không quen biết ai nên nàng rủ rê Di Linh ở chung. Cứ tưởng là Di Linh từ chối nhưng không ngờ là cô bạn ấy còn có ý định rủ nhược lại nàng
Ngay trong đêm đó, Nghi Thư tranh thủ tìm kiếm thông tin chi tiết về việc thuê phòng ở kí túc xá. Nó có hai loại, một là ở phòng hai người, hai là ở phòng bốn người
.
.
.
.
.
Một tuần sau, mọi thứ đều được Nghi Thư chuẩn bị một cách kĩ lưỡng. Đem theo những thứ cần thiết, nếu thiếu thứ gì thì mua thêm, chứ đem theo nhiều quá không đủ chỗ chứa
Vali của Nghi Thư đã to nhưng cũng không bằng vali của Di Linh. Nàng còn tưởng là cô đi du lịch nghỉ dưỡng không đó chứ
Nhà gia đình Di Linh khá giả, gia đình có truyền thống làm nghề thiết kế nội thất. Di Linh được nuôi dưỡng trong môi trường đầy đủ tiện nghi
Nghi Thư đi ké xe hơi của Di Linh nhưng mà tài xế lái, chứ cô chưa có bằng lái xe.
Đi xe tầm 15 phút cũng đến trường, bước xuống xe thì Nghi Thư lẫn Di Linh khá ngạc nhiên. Có rất nhiều bạn khác cũng chọn ở kí túc xá
Vì trường rất rộng nên có nhiều anh chị sinh viên đến hỗ trợ và dẫn dắt học sinh đến tận phòng. Nghi Thư không biết lại trông ngóng điều gì, cứ nhìn xung quanh như tìm một người nàng muốn thấy
"Đi thôi!"- Di Linh kéo tay Nghi Thư lôi đi
Đến sảnh của trường, cả hai đứng xếp hàng đợi đến lượt mình nhận phòng. Di Linh xoay 360° để xem coi ai đẹp
Tự nhiên cảm thấy một chút hụt hẫng khi không nhìn thấy chị ấy, Nghi Thư như không có sức lực, nàng thở phào một hơi
Ngay lúc này cô bạn Di Linh không biết thấy cái gì mà liên tục vỗ tay lên vai nàng: "Nghi Thư! Nghi Thư! Có phải cái chị cậu hay nhắc với mình không?"
Nghi Thư phản ứng rất nhanh khi nhắc đến chị ấy, nàng vội vàng nhìn theo hướng Di Linh đang nhìn
Đúng rồi, là Tịnh Kỳ. Cứ tưởng hôm nay không được gặp không, nét đẹp ấy làm điêu đứng biết bao người, đặc biệt là nàng
Nhưng mà Nghi Thư không cảm giác không vui nữa khi thấy chị đứng nói chuyện cùng với một anh chàng đẹp trai khác
Lại một tia thất vọng tràn trề, chị ấy xinh đẹp, bảo sao có nhiều người thích. Cũng đúng thôi, Tịnh Kỳ như nam châm, thu hút rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ
Chắc Tịnh Kỳ có người yêu rồi, nếu không phải anh đó thì cũng là anh khác. Nhìn hai người họ vừa nói vừa cười khiến Nghi Thư cảm thấy rất ghen tị
Đứng chờ muốn gãy hai cái khớp xương mới nhận được thẻ phòng. Nàng đang suy nghĩ là nàng đi một mình hay là đang đi chung với Di Linh nữa
Cậu ta không bao giờ để ý đến nàng, toàn ngắm gái xinh trai đẹp không. Nàng còn phải nắm tay dắt Di Linh đi vì sợ một phút lơ là là cô bạn kia mất tích
Đứng dưới cái tán cây cổ thụ rồi nhìn xung quanh tìm đường đi, ôi sao như mê cung vậy. Nàng không biết đi từ đâu để đến được kí túc xá nữa
Trong lúc chênh vênh thì vị cứu tinh xuất hiện, lại là Tịnh Kỳ đi từ phía sau tới.
"Có cần chị dẫn hai đứa về kí túc xá không?"- Tịnh Kỳ mỉm cười thân thiện
Hồn ơi về đây với chị đi em ơi! Nghi Thư muốn chết đứng vì sự xuất hiện bất ngờ của Tịnh Kỳ, chị ấy giống như thần hộ mệnh của nàng vậy
Chỉ cần lúc nào nàng gặp khó khăn là Tịnh Kỳ xuất hiện đúng lúc, giống như theo dõi nàng vậy đó
"Dạ cần ạ, hai đứa em đứng đây nãy giờ mà không biết đi đâu luôn"- Di Linh đúng là kẻ mê nhan sắc, ở đâu có người đẹp là ở đó có ẻm nhảy vào
"Vậy hai đứa đi theo chị, đứng đây nãy giờ chắc cũng mệt lắm đúng không?"- Tịnh Kỳ vừa đi vừa trò chuyện
Không biết từ khi nào mà Nghi Thư trở nên vô hình đối với Di Linh, cậu ấy không thèm để ý đến nàng luôn
Di Linh đi ngang với Tịnh Kỳ, miệng cười nói không ngớt lời: "Không mệt đâu ạ, em nghĩ là mình say nắng vì chị mất rồi!"
Lại là chiêu trò thả thính lung tung beng, Nghi Thư bị cho ra rìa, nàng cam chịu đi phía sau một mình. Nghe lời nói sến sẩm của Di Linh khiến nàng nhếch môi cười khẩy
Dù cho là lời thả thính nhưng không làm Tịnh Kỳ thích thú, mặc cho Di Linh đi kế bên nói đủ chuyện trên trời dưới đất nhưng cô chỉ để tâm đến Nghi Thư
Lâu lâu lại giả vờ nhìn xung quanh nhưng thực chất là để nhìn Nghi Thư. Tịnh Kỳ cũng muốn đi cùng nàng lắm nhưng không thể nào lộ liễu
Người ta sẽ đánh giá cho xem, trong trường này, ai ai cũng biết đến Tịnh Kỳ. Là một người nghiêm túc và khá lạnh lùng nhưng lại cười nói vui vẻ với tân sinh viên thì quả là chuyện lạ
Mỗi lần muốn nói chuyện thoải mái với Nghi Thư là phải quan sát xung quanh, xác nhận không có người quen mới dám nói chuyện vui vẻ
Trên đường trở về kí túc xá, Di Linh cùng Nghi Thư nhìn ngó xung quanh trông có vẻ rất thích. Nơi đây như khách sạn hạng sang vậy đó, cách bày trí dọc đường rất đa dạng và phong phú
Bởi vậy, trường quốc tế có khác. Quyết định đúng đắn khi chọn ở lại kí túc xá
Phòng của hai người là phòng 203, nằm gần cuối dãy. Đến nơi, Tịnh Kỳ nhìn Nghi Thư và cả Di Linh: "Đây là phòng của hai em, đưa thẻ phòng đây để chị hướng dẫn cho cách sử dụng"
Nghi Thư bỏ tay đang cầm vali ra, nàng nhanh chóng lấy thẻ phòng từ trong túi đưa cho Tịnh Kỳ
Nhận lấy thẻ, Tịnh Kỳ chậm rãi hướng dẫn tận tình cách mở cửa. Tiếng tít tít vang lên, cánh cửa hé ra một khoảng nhỏ. Tiện tay, chị đẩy cửa vào bên trong
Còn chưa kịp làm gì là đã thấy Di Linh hớn hở kéo vali của cậu ấy vào trong trước. Nghi Thư xấu hổ dùm cô bạn thân luôn đó, có người ngoài ở đây mà hành xử như ở nhà
Lúc này Nghi Thư địng kéo vali vào trong thì Tịnh Kỳ đứng phía sau khều khều vài cái lên vai nàng.
Nghi Thư ngạc nhiên xoay người lại nhìn chị, hai mắt chớp chớp khó hiểu
Tịnh Kỳ lấy trong túi chéo ra con gấu nhỏ lúc trước Nghi Thư làm rơi, cô ngại ngùng đưa cho nàng: "Cái này trả lại cho em"
Khi thấy con gấu đó, Nghi Thư có chút xúc động trong lòng. Thì ra là nó bị người khác giữ, hèn chi bữa đó về nhà, nàng tìm nó quá trời mà không thấy
Cứ tưởng là mất luôn rồi đó, nó là món quà vô giá mà mẹ tặng cho nàng.
Nghi Thư vui mừng nhận bằng hai tay, sau đó hỏi ngược lại Tịnh Kỳ: "Sao nó lại ở chỗ của chị vậy?"
Tịnh Kỳ nhướn mày, nhún vai nhẹ nhàng trả lời: "Em nhớ lần đó em va vào người chị không? Đồ đạc trong túi em rơi ra, lúc chị định đưa nó cho em nhưng em đã chạy đi mất rồi"
Thì ra là vậy, không biết sao Nghi Thư thấy vui mừng trong lòng khi Tịnh Kỳ giữ kĩ nó và trả lại cho mình. Càng lúc nàng có ấn tượng tốt đối với cô, có lẽ cô là người đầu tiên cho nàng cảm giác được yêu thương như vậy
"Thôi em vào trong nghỉ ngơi đi, đứng ở ngoài này nóng lắm!"
Chưa kịp để Nghi Thư nói lời cảm ơn là cô đã xoay người bước đi. Nhìn từ phía sau lưng của cô trông dáng người rất cân bằng, cơ thể có tỉ lệ vàng
Bây giờ mới để ý thấy, mỗi lần đứng gần Tịnh Kỳ, nàng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Trái tim này ngày càng báo động đỏ rồi, chắc nàng yêu chị ấy mất thôi
Thấy gần nửa ngày trời không thấy Nghi Thư vào trong, Di Linh nói vọng ra: "Thím hai ơi vào đây nhanh dùm em, tốn tiền máy lạnh lắm"
"Vào ngay, vào ngay!"