Yêu Chị Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 37




   "Alo Tịnh Kỳ, giờ này em có rảnh không? Có bận trực ở bệnh viện không?"

   "Không có, em đang ở nhà. Có chuyện gì hả anh?"

   "Nếu không bận thì em đến trung tâm đón Suri giùm anh với. Anh với chị đang dự tiệc của người bạn, anh quên là còn phải đón con nữa"

  "Được rồi, để em đi. Anh nhắn địa chỉ chổ đó qua điện thoại cho em"

  Vừa ngắt điện thoại, Tịnh Kỳ liền nhận được tin nhắn từ Uy Vũ. Nội dung đơn giản là địa chỉ của trung tâm đó thôi

Cô không vội buông quyển tạp chí xuống bàn, mắt nhìn đồng hồ xem mấy giờ. Cũng khá sớm, chỉ mới 7 giờ tối hơn, cô đứng lên đi lấy chìa khóa và áo khoác

Cô thầm suy nghĩ, sao anh hai lại cho Suri đến trung tâm học làm gì không biết. Chẳng phải lần đó Nghi Thư đến tận nhà để dạy rồi hay sao


Hai người này thật khó hiểu, Uy Vũ và chị dâu không biết nghĩ gì trong đầu. Đi dự tiếc mà quên luôn con bé, đúng là hết nói nổi, gia đình bột ngọt sẵn sàng trao danh hiệu đó cho hai người họ

Cũng mất khá lâu để đến nơi, Tịnh Kỳ lái xe tới tận ngay cửa chính của trung tâm. Nhìn từ bên trong xe ra, cô đã thấy Nghi Thư ngồi cạnh Suri

Hai người có vẻ thích nhau, nhìn cách nói chuyện cũng đủ biết Suri thích Nghi Thư thế nào rồi.

Nói chuyện một lúc với Nghi Thư, Suri nhận ra Tịnh Kỳ đang đi lại, con bé vui mừng chạy tới. Nghi Thư cũng không ngờ là Tịnh Kỳ đến đón mà không phải là Uy Vũ hoặc Trương Lam

Nàng đứng lên, đi lại gần một chút.

   "Cô Kỳ !"

Tịnh Kỳ mỉm cười ngồi xổm rồi dang rộng vòng tay để ôm Suri vào lòng. Con bé này thật đáng yêu quá đi, lúc nào cũng biết cách làm người xung quanh thích nó


   "Hôm nay con học có ngoan không?"

   "Dạ ngoan ạ! Con học tốt nên cô giáo có cho con kẹo nữa, cô Kỳ có muốn ăn không, con cho cô?"

Tịnh Kỳ khẽ lắc đầu: "Cô không ăn, con ăn đi"- Cô nhẹ xoa đầu Suri rồi đứng lên: "Chúng ta về thôi"

Nghi Thư giống như vô hình trước mắt hai người nọ. Nàng thấy Tịnh Kỳ không thèm nhìn nàng một cái nữa kìa. Hay là chị ta cố tình như vậy, thật là không để nàng trong mắt rồi.

Ít nhiều gì thì cũng chào hỏi một câu đi chứ, dù sao nàng cũng là người dạy học cho Suri mà.

Suri nắm lấy tay Tịnh Kỳ, đôi mắt long lanh nhìn cô rồi nói: "Cô Kỳ, hay là cô cho cô giáo của con về chung luôn nha"- Không đợi Tịnh Kỳ nói, Suri mỉm cười nhìn sang Nghi Thư: "Cô ơi, cô về chung với em đi. Xe của cô Kỳ rộng lắm"

Nghi Thư cười đáp: "Trễ rồi, em mau về với cô của em đi. Cô tự về được"


Suri nũng nịu, lắc lư cánh tay Tịnh Kỳ: "Cô Kỳ, cô cho cô giáo đi chung được không? Cô đừng từ chối nha cô"

Suri làm Tịnh Kỳ và Nghi Thư thêm khó xử. Cô lúc này mới nhìn nàng, sau đó nhìn vẻ mặt đợi chờ của Suri. Cô mím môi, nhìn con bé như vậy cô không nỡ làm con bé thất vọng

Dù sao cũng chỉ là đi chung xe, đã vậy chổ ở của cô và nàng cùng chung một nơi thì tiện quá rồi. Không phải chuyện to tát gì, Tịnh Kỳ gật đầu đáp ứng

   "Đừng làm con bé buồn, lên xe tôi đưa em về. Dù sao chúng ta cũng ở cùng nơi"

   "Yeah! Cô Kỳ của con là nhất!"

Mất gần nửa tiếng để đưa Suri về trước. Sau đó Tịnh Kỳ mới lái xe trở về chung cư

Trên xe vẫn im lặng nhưng trước đó thì có rất nhiều tiếng nói qua lại giữa Suri và Nghi Thư. Tịnh Kỳ cũng có nói vài lời nhưng không quá nhiều

Lần thứ hai ngồi chung xe, Nghi Thư vẫn có cảm giác hồi hộp như lần đầu. Nàng nhìn ra ngoài đường, trong đầu cũng muốn bắt chuyện với cô
Hơn mười phút im hơi lặng tiếng, Nghi Thư cũng có cái để hỏi tới Tịnh Kỳ. Mới vừa xoay đầu qua, miệng còn chưa mở ra thì Tịnh Kỳ có điện thoại

Nàng xụ mặt ngậm miệng lại, nuốt luôn lời nói ấy trở ngược vào trong.

   "Alo"

Chữ nghiêng là nói tiếng Pháp

   "Alo Tịnh Kỳ, là mình, Bella đây!"

   "Cậu gọi mình có chuyện gì hả?"

   "Mình đang ở sảnh chung cư cậu ở nè, khi nào cậu về vậy?"

   "Mình đang trên đường về, cũng sắp tới rồi, cậu ngồi đợi xíu nha"

Nghi Thư không biết Tịnh Kỳ nói chuyện với ai mà phải dùng tiếng Pháp nữa. Nàng khó chịu lắm, nàng muốn hiểu cuộc trò truyện này nhưng nàng không biết tiếng Pháp

Trong lúc Tịnh Kỳ mãi mê nói chuyện với người bên kia, nàng lén nhìn biểu cảm gương mặt của cô. Có vẻ như người đó thân với cô lắm, nàng thấy cô cười rất tươi khi nói chuyện
   "Khi nãy em định nói gì với tôi?"- Tịnh Kỳ không nhìn Nghi Thư nhưng vẫn hỏi

Không phải cô không để ý Nghi Thư ngồi bên cạnh, cô để ý lắm chứ, thấy nàng xoay người qua muốn nói gì đón nhưng trùng hợp lúc đó cô có điện thoại.

Vì thế cô định nói chuyện xong thì hỏi nàng

   "Không có gì"

Nàng quê rồi, cho dù có điều muốn nói cũng không thích nói ra nữa.

Cả hai đi song song vào sảnh, Bella ngồi hướng đối diện cửa ra vào nên nhìn thấy Tịnh Kỳ ngay. Nàng phấn khích đứng lên, trực tiếp ôm Tịnh Kỳ

Tịnh Kỳ cũng không có ngại gì, nhẹ nhàng đáp lại cái ôm thắm thiết từ Bella. Người nước ngoài, họ thoải mái lắm, bạn bè gặp nhau là ôm hoặc hôn gió hai bên má

Nghi Thư lại bị hai người nọ cho tàng hình lần nữa. Nàng nhận cô gái này là ai, càng thấy khó chịu một chút trong lòng vì lần trước ở bệnh viện và lần này cô ta đều làm mấy hành động thân mật với Tịnh Kỳ
Có cần thiết như vậy không chứ. Từ khi gặp cô gái này, trong lòng của nàng hình thành mối lo sợ. Có khi nào cả hai người họ có tình cảm với nhau không?

Nếu sự thật là vậy thì nàng không còn cơ hội với Tịnh Kỳ nữa rồi sao?

   "Sao cậu ghé đây vào giờ này vậy?"

Bella bật cười, nàng nói: "Ở nhà chán lắm, đến đây để nói chuyện với cậu mà. Mình có mua đồ về nấu ăn đó, cậu trổ tài nấu cho mình vài món nha"

   "Tất nhiên !"

Ba người đi vào chung thang máy, Tịnh Kỳ mãi mê nói chuyện với Bella mà quên luôn có Nghi Thư ở cạnh.

Nghi Thư đứng một góc của thang máy, mặt đanh đá khó chịu, khoanh tay nhìn hai người kia nói cười với nhau. Mỗi chữ mỗi câu của hai người nói ra, một chữ cũng không lọt vào tai nàng được

Nghe không hiểu thật khiến cho người xung quanh thêm bực mình. Nghi Thư chỉ giỏi về tiếng Anh, nàng cũng đang học thêm tiếng Đức
Còn tiếng Pháp thì nàng chưa từng nghĩ tới là sẽ học.

Bây giờ nàng cần lắm, phải chi lúc trước nàng đăng kí học tiếng Pháp thì bây giờ đâu có khó chịu như vậy

Nghi Thư liếc mắt đánh giá Bella, cô gái này nói cái gì mà lắm thế. Nói tiếng Anh đi, để nàng còn biết nội dung câu chuyện nữa.

Thang máy vừa mở cửa ra, Nghi Thư hậm hực bước ra trước, còn cố tình lấn Tịnh Kỳ một cái cho vừa lòng. Tịnh Kỳ ngơ ngác nhìn theo, cô tự hỏi lòng mình là cô đã làm gì đâu?

Nhìn dáng đi ấy có vẻ như Nghi Thư đang bực tức chuyện gì đó, khó hiểu thật. Cô không để tâm vì hành động vừa rồi, vẫn vui vẻ nói chuyện với Bella.

.

.

.

.

.

Tiết học hoàn thành xong, Nghi Thư ở lại lau bảng rồi mới sửa soạn ra về. Trong lúc đem tài liệu bỏ vào túi xách thì nàng chợt nghĩ tới chuyện gì đó.
Rồi bỗng chốc, đôi tay nàng nhanh thoăn thoắt gôm tất cả mọi thứ của mình đang ở trên bàn vào túi mà không cần sắp xếp. Nàng đi lẹ ra ngoài như có người đuổi vậy

Không về liền mà Nghi Thư bẻ lái sang nơi khác, nàng đi qua khu dạy học của một người quen. Tới nơi, nàng nhìn thấy lớp vẫn còn học nhưng có vẻ sắp xong rồi

Nghi Thư đứng bên ngoài hành lang để đợi

Cánh cửa lớp học mở, những học viên lần lượt ra ngoài, khi thấy Nghi Thư, mấy người học viên đều cuối đầu chào

Giảng viên lúc này mới đi ra, Nghi Thư liền bước tới

   "Kim Mân, chị có chuyện này muốn nhờ em giúp"

Kim Mân hơi nhíu mày, không biết có chuyện gì mà Nghi Thư qua tận bên này tìm mình. Đã vậy, nét mặt của chị ấy trông khó coi lắm

   "Chị cứ nói, em sẽ giúp"

   "Em dạy chị một khóa học tiếng Pháp cấp tốc được không ?"
Kim Mân đơ mặt đứng hình. Có nhầm lẫn gì không ấy nhỉ, sao tự dưng Nghi Thư lại muốn học tiếng Pháp vào lúc này. Đã thế còn muốn học cấp tốc nữa, chuyện này lạ lắm à

   "Sao chị lại muốn học tiếng Pháp vậy ?"- Kim Mân khó hiểu hỏi

   "Tại chỉ muốn hiểu người ta nói cái gì. Thấy họ nói tiếng Pháp ngay trước mặt chị mà chị không hiểu một chữ thì em cũng biết khó chịu đến nhường nào"

Kim Mân cười ngượng gãi cổ: "Nói thật thì. . .nếu chị muốn học để hiểu người khác nói gì thì phải học khá lâu. Chị biết rồi đó, tiếng Pháp khó học lắm, không giống tiếng Anh đâu"

Nghi Thư không vì câu nói đó mà nản chí, nàng thể hiện quyết tâm lên gương mặt, nắm chắt tay Kim Mân: "Không sao, bao lâu cũng không quan trọng, chỉ cần em dạy chị học càng sớm càng tốt. Chị tiếp thu nhanh lắm, em yên tâm"
   "Vậy để em sắp lịch dạy chị chung với học viên của em hé"

   "Oke !"