Dạo gần đây, không biết Nghi Thư gặp vấn đề gì. Nàng rất lạ, thái độ và cách nói chuyện cũng khác so với trước kia
Hết tiết học là về kí túc xá liền, không dây dưa ở lại hoặc đi tìm Tịnh Kỳ. Không đến thư viện đọc sách, không qua bên khoa của Tịnh Kỳ, cũng không đi chung
Di Linh lúc đầu không nghĩ nhiều, cho là Nghi Thư bận rộn với việc học nên không có thời gian rảnh. Nhưng một vài lần thì không đáng nói, chứ cái này là rất nhiều lần
Tịnh Kỳ vẫn hay qua kiếm Nghi Thư đợi về chung nhưng lần nào qua là lần đó thất vọng. Cô chỉ gặp Di Linh, có hỏi thì nàng bảo Nghi Thư đã về trước
Mang vẻ mặt buồn bã trở về, Tịnh Kỳ lấy điện thoại nhắn tin cho Nghi Thư nhưng đợi mãi nàng không trả lời. Tính đến nay cũng đã hơn 20 tin nhắn được gửi
Tịnh Kỳ nhờ Di Linh hỏi giùm tình trạng của Nghi Thư rồi có bất thường gì thì báo liền cho cô biết
Hôm nay nhất định phải gặp cho bằng được Nghi Thư để hỏi tại sao lại tránh mặt. Tịnh Kỳ đứng đợi sẵn ở trước cổng trường, cô canh từng phút từng giây
"Nghi Thư, chị có chuyện muốn nói với em"
Di Linh cùng Nghi Thư dừng lại trước mặt Tịnh Kỳ. Nàng biết chuyện mình tránh né Tịnh Kỳ thế nào cũng bị dò hỏi cho ra lẽ. Nên khi bị Tịnh Kỳ chặn đường, nàng không mấy bất ngờ
Di Linh biết chuyện gì sắp xảy ra, cô không nên ở lại để cản trở hai người họ.
"Vậy thôi mình về trước"
Đợi Di Linh đi xa, Tịnh Kỳ liền kéo tay Nghi Thư đến một góc khuất của trường. Làm vậy để tránh ánh mắt dòm ngó của nhiều sinh viên khác
"Tại sao em tránh mặt chị?"- Tịnh Kỳ không chần chừ mà vào thẳng vấn đề
Tịnh Kỳ mím môi tức giận trong lòng, cô không thể lớn tiếng quát Nghi Thư vì vấn đề nhỏ nhoi. Thái độ của Nghi Thư hiện tại thật sự khiến Tịnh Kỳ không hài lòng
Chưa lần nào mà nàng có thái độ thờ ơ dửng dưng như vậy, Tịnh Kỳ kìm nén cảm xúc vào trong. Lưỡi đánh một vòng tròn trong miệng, nhìn sang nơi khác một lúc rồi trở lại nhìn Nghi Thư
"Em nói dối. Em làm vậy là có ý gì? Lúc trước cho dù chị hay là em có bận đến mấy cũng gặp nhau, nhưng mấy tuần gần đây em có rảnh cũng không đến gặp chị. Em thật sự bận đến vậy sao?"
"Nếu chị nghĩ vậy thì cứ cho là vậy đi"
"Em. . .!"
Tịnh Kỳ không nói được gì, chỉ nói duy nhất một chữ đó rồi cứng miệng. Nghi Thư làm cô tức chết mà, có ai đời nào lại trả lời với người yêu của mình như vậy không
Còn nàng lại khiến cô thêm phẫn nộ. Tịnh Kỳ cảm thấy có gì đó nghẹn lại ở cổ họng, muốn nói cũng không nói được nữa
"Không còn gì thì em về, sao này không có việc gì gấp thì đừng tìm. Em không có thời gian"
Nói lời phũ phàng rồi bỏ đi không luyến tiếc khiến Tịnh Kỳ chết lặng tại chỗ. Cô nhìn theo tấm lưng ấy đi một mạch không ngoảnh đầu nhìn thì lại thấy nhói đau ở tim
Tại sao Nghi Thư lại nói chuyện như vậy? Thái độ đó là sao? Hay là nàng cảm thấy chán trong mối quan hệ này rồi
Vô vàn câu hỏi tại sao đặt ra trong đầu Tịnh Kỳ, cô càng nghĩ càng thấy hoang mang lo sợ. Sợ là Nghi Thư không còn yêu mình nữa mà bị một người khác thu hút
Cảm giác như Nghi Thư ngày càng rời xa cô vậy, mỗi ngày tạo khoảng cách cho nhau.
Đừng như vậy, Tịnh Kỳ không dám nghĩ đến một ngày nào đó Nghi Thư rời xa đâu. Cảm giác ấy thật sự không muốn dù chỉ một chút
Cô yêu nàng rất nhiều, là người không thể thiếu trong cuộc sống này. Nàng mà không yêu cô nữa, cũng giống như cây sống thiếu nước
Chết dần chết mòn trong tuyệt vọng
Bằng cách nào đó, Vũ Văn trở lại trường học thêm một lần nữa. Hầu như gần cả trường ai cũng biết
Nhóm bạn học của Tịnh Kỳ ngỡ ngàng không nói nên lời, bốn người tụ tập lại phòng quen thuộc.
Tiểu Tuyết nói: "Biết tin gì chưa, Vũ Văn trở lại học rồi kia"
"Hôm qua thấy cậu ta ở thư viện, mình còn tưởng là bị hoa mắt. Còn cho rằng người giống người"- Tăng Phong nhăn mặt nói với giọng điệu ngạc nhiên
Tịnh Kỳ trầm mặt không nói gì, cứ lắng nghe những lời nói của ba người kia. Cô cũng bất ngờ lắm, tại sao Vũ Văn có thể nhập học được
Những người mà cô đuổi học thì không thấy ai đủ can đảm để trở lại học thêm lần nữa. Với lại những người bị đuổi đó khó vào học tại đây
Như vậy suy ra, gia thế của Vũ Văn không phải dạng tầm thường, chắc có quen biết gì đó với hiệu trưởng.
Nếu đã quay lại thì có mục đích gì, muốn đối đầu với cô à, để trả thù hay vẫn còn ý định giành Nghi Thư?
Nghĩ tới trường hợp này khiến Tịnh Kỳ hoang mang lo sợ, cũng có thể cậu ta muốn theo đuổi Nghi Thư. Cố tình nhập học để có cơ hội tiếp cận nàng
Hai tay Tịnh Kỳ bất chợt siết chặt lại hết mức, sắc mặt thay đổi từ bình thường sang căng thẳng.
Cả bốn người rời khỏi phòng, đi cùng nhau ngang qua thư viện thì Tiểu Tuyết thấy được một cảnh tượng hết sức kinh ngạc.
Tiểu Tuyết dừng lại, kéo mạnh vai Tịnh Kỳ về phía sau: "Kia có phải Nghi Thư không? Em ấy đi chung với Vũ Văn kìa"
Tịnh Kỳ nhíu mày nhìn sang, đúng như vậy, Nghi Thư vui vẻ đi sánh vai với Vũ Văn. Hai người cười nói như rất thân thiết với nhau
"Tại sao em ấy lại đi chung với cái tên đó vậy nhỉ?"- Vu Bảo tò mò hỏi, anh thấy cũng lạ lắm à nghen
Trái tim từng chút nhói đau ở lồng ngực, cô cảm giác như Nghi Thư phản bội mình vậy đó. Vì trước kia, cô biết Vũ Văn thích nàng, còn tỏ tình ngay trong phòng học
Khi ấy Nghi Thư có nhận hoa, coi như không phản ứng hay từ chối.
Bây giờ hai người họ ở cạnh nhau, chẳng khác gì xát muối vào tim Tịnh Kỳ. Tịnh Kỳ giữ bình tĩnh, nuốt cay đắng vào trong lòng
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Nghi Thư
"Alo, em có rảnh không, mình gặp nhau chút xíu đi"
"Em đang bận học với bạn, hôm khác gặp nha. Tạm biệt"
Chỉ bấy nhiêu đó câu thôi cũng đủ làm tan nát trái tim của Tịnh Kỳ. Cô hụt hẫng rơi vào tuyệt vọng, từ từ buông thõng điện thoại xuống đất
"Cậu ổn không đó?"- Tiểu Tuyết lo lắng hỏi han, sau đó cúi người nhặt điện thoại lên
Tịnh Kỳ phất tay, tỏ vẻ không sao: "Mình về trước, hôm nay không đi ăn"
Nói xong, Tịnh Kỳ bỏ đi một mạch, để lại ba gương mặt bơ vơ khó hiểu kia ở lại.
"Sắp có chiến tranh xảy ra rồi nhỉ"- Tăng Phong nhún nhẹ vai nói đùa
Không có câu nói của hai người còn lại mà chính Tăng Phong nhận được hai cặp mắt sắc bén đang liếc anh
Muốn gặp Nghi Thư là rất khó đối với Tịnh Kỳ, cô muốn biết trong những ngày qua nàng ở đâu, làm gì, với ai. Không thể hỏi trực tiếp nàng được thì chuyển sang bạn của nàng
Tịnh Kỳ hẹn Di Linh ở một quán nước gần trường vào buổi chiều vì cô biết Di Linh cũng bận học. Chỉ có chiều tối mới có thời gian rảnh
"Em có biết Nghi Thư mấy ngày gần đây lạ không? Ở chung với em ấy chắc em cũng nhận ra đúng không?"
Di Linh mím môi do dự, nàng phải trả lời sao cho đúng với ý Tịnh Kỳ. Nhìn sắc mặt của chị, nàng biết là chị ta quan tâm đến Nghi Thư lắm
"Em không biết nói sao. . .Nghi Thư mấy ngày gần đây đúng là lạ thật. Buổi sáng thì vui vẻ nói chuyện nhưng. . ."- Di Linh ngập ngừng, nhìn vẻ mặt đợi mong của Tịnh Kỳ rồi tiếp tục: ". . . buổi tối cậu ấy hay khóc lắm, hầu như đêm nào cũng khóc. Em có hỏi tại sao thì cậu ấy nói do xem phim nên mới như vậy"
Khóc? Tịnh Kỳ nhíu mày trầm ngâm. Không đơn giản là khóc do xem phim mà là vì một chuyện khác. Đang nghĩ ngợi trong đầu thì Di Linh tiếp tục nói, cắt ngang dòng suy nghĩ ấy
"Em chưa thấy bộ phim nào mà khóc từ đầu mùa tới cuối mùa như Nghi Thư nói. Em nghi là cậu ấy khóc vì buồn chuyện khác. . .Chị với Nghi Thư có xích mích với nhau sao?"
"Không có"- Tịnh Kỳ dứt khoát trả lời không suy nghĩ: "Chị thấy Nghi Thư hay đi chung với Vũ Văn, chuyện này là sao?"
Di Linh thành thật trả lời, biết gì nói đó: "Em cũng không rõ, em hỏi nhưng Nghi Thư chỉ nói có chỗ khó hiểu nên hỏi anh ấy. Có nhiều người đồn là hai người họ đang hẹn hò với nhau các kiểu. Em có khuyên Nghi Thư hạn chế tiếp xúc với Vũ Văn nhưng cậu ấy không nghe, em cũng bó tay"
Di Linh càng nói, Tịnh Kỳ càng thêm khó chịu. Số lần hiện tại Nghi Thư ở cạnh Vũ Văn còn nhiều hơn ở cạnh cô. Trao đổi học tập sao? Vô lí, mặc dù cùng ngành nhưng một người năm nhất một người năm ba mà cũng hỏi được à
Sao không hỏi cô, tuy học ngành y nhưng cũng biết ít nhiều về ngàng ngôn ngữ Anh đó.
Có thật là Nghi Thư thay lòng đổi dạ rồi hay không? Tình cảm của cả hai đâu có gặp rắc rối, cũng không tranh cãi lần nào. Vậy lí do gì khiến Nghi Thư ngày càng né tránh cô vậy
Có người yêu rồi nhưng Nghi Thư đi chung với Vũ Văn để rồi nhiều lời đồn cho là hẹn hò. Tịnh Kỳ không thể chấp nhận chuyện này được, cần phải hỏi rõ ràng
Cứ tiếp diễn như thế này chắc cô điên mất