Edit: Tam Sinh, Beta: Phong Vũ
Lý Lương Tân bị thương rất nặng.
Một dao kia Mục Ảnh Sanh đã dùng toàn lực mà đâm. Mang theo cả sự căm thù kếp trước bị Lý Lương Tân cắt đứt gân chân, khiến cô không thể vào học trường quân đội.
Hạ bộ của hắn có vẻ cũng bị thương rất nặng. Nghe nói, có thể sẽ có chút ảnh hưởng đến chuyện sinh hoạt kia.
Hai tin này đều là do Mục Thiên Thiên nói lại. Cô ta yếu ớt đứng đó, vừa rối rắm cắn môi, vừa chỉ trích nhìn Mục Ảnh Sanh: “Chị, sao chị có thể ra tay mạnh như thế chứ?”
Trần Hoa Trân vẫn còn ở trong bệnh viện, vốn lúc đầu ba cô không muốn đến. Nhưng Lý Lương Tân bị thương quá nặng, khiến Mục Quý Hòa dù sao cũng phải đến đó một chuyến.
Mục Ảnh Sanh không thèm quay đầu lại. Cô còn đang bận dọn dẹp lại phòng. Dưới đất toàn là máu của Lý Lương Tân, khiến cô vừa nhìn đã thấy buồn nôn.
“Anh họ bị chảy nhiều máu như thế, chị ra tay cũng thật độc ác.”
Động tác lau nhà của Mục Ảnh Sanh thoáng dừng lại, cô quay sang lạnh lùng nhìn Mục Thiên Thiên: “Ừ, lần sau nếu có ai muốn cưỡng hiếp cô, cô nhớ ra tay nhẹ nhàng chút.”
“Chị, chị đang nói cái gì vậy?”
Mục Thiên Thiên trợn trừng mắt, không thể tin Mục Ảnh Sanh có thể nói những lời như vậy. Cô ta rơm rớm nước mắt, nhìn rất đáng thương, ánh mắt nhìn vể phía Mục Ảnh Sanh mang theo khiếp sợ và trách móc.
Mục Ảnh Sanh không thèm quan tâm đến cô ta, nghĩ đến việc trong phòng vẫn còn có máu của Lý Lương Tân, cô liền cảm thấy buồn nôn.
Sau khi lau qua lần thứ nhất, cô xách cây lau nhà và thùng nước định đi ra ngoài thì nhìn thấy Mục Thiên Thiên đứng cản trước mặt, cô không muốn tốn nước bọt nói chuyện với cô ta.
“Làm ơn tránh đường một chút, cô đang cản đường tôi đấy.”
“Chị, chị, chị sao lại trở thành như thế chứ?”
Mục Thiên Thiên nhìn Mục Ảnh Sanh, dáng vẻ như đang cố kìm nước mắt. Ánh mặt đau xót kia khiến Mục Ảnh Sanh ớn lạnh.
Cô nhớ kiếp trước không chỉ một lần, rõ ràng không phải lỗi do cô hay sau mỗi lần cô gặp chuyện không may, Mục Thiên Thiên đều nhìn cô với ánh mắt như vậy: “Chị, sao chị lại trở thành như thế chứ?”
“Chị, nhìn chị như vậy, ba nhất định sẽ rất đau lòng.”
Mục Ảnh Sanh dẹp những ký ức kiếp trước qua một bên. Không thèm để tâm những lời Mục Thiên Thiên nói.
Mục Thiên Thiên thấy cô có phản ứng như vậy chỉ biết cắn môi, dậm chân đi ra ngoài.
Mục Ảnh Sanh không để chuyện này trong lòng, cô dọn đi dọn lại phòng ngủ, lại thay hết tất cả vỏ chăn gối, ga giường.
Xác định phòng không còn chút dấu vết gì của Lý Lương Tân, Mục Ảnh Sanh xuống bếp, chuẩn bị nấu cơm.
Chỉ là cô vừa cắm xong cơm, còn chưa kịp rửa rau đã nghe thấy tiếng bước chân từ trong sân vọng ra.
“Mục Ảnh Sanh, con tiện nhân kia, mày cút ra đây cho tao.”
Người còn chưa thấy mặt mà tiếng đã tới nơi. Cái giọng chua ngoa kia, ngoại trừ cô của cô Mục Quế Hương, còn có thể là ai?
Mục Ảnh Sang khẽ nheo mắt, thả bó rau chuẩn bị rửa trong tay xuống, đi ra khỏi bếp.
“Mục Ảnh Sanh, con tiện nhân nhà mày, mày đi ra đây cho tao —— ”
Giọng nói ngoài cửa càng lúc càng rõ. Rất nhanh đã thấy Mục Quế Hương đi vào. So với dáng người cao ráo của Mục Quý Hòa, Mục Quế Hương thấp hơn rất nhiều, lại còn béo hơn. Khiến bà ta trông có vẻ rất phốp pháp.
Nhưng trái ngược với thân hình đẫy đà đó là giọng nói vô cùng chua ngoa.
“Mục Ảnh Sanh, con tiện nhân kia. Mày đúng là đồ trời đánh. Mày có tư cách gì động vào con tao. Đồ tiện nhân, mày ra đây nói chuyện với tao.”
“Bà chửi ai là tiện nhân vậy?” Nếu đã sống lại rồi thì Mục Ảnh Sanh tuyệt đối sẽ không để người khác ức hiếp mình nữa. Cô liền đứng trong phòng khách dưới tầng trệt đợi Mục Quế Hương đi vào.
“Con tiện nhân, tao đang chửi mày đấy —— ”
Mục Quế Hương vừa nói xong, ngay lập tức tóm lấy Mục Ảnh Sanh. Gương mặt càng xấu xí hơn.
Bà ta cực kỳ tức giận, bước về phía trước, thẳng tay tát Mục Ảnh Sanh.
Hết chương 7: