Edit: Minh Thùy & Beta: Phong Vũ
Mục Ảnh Sanh liên tục quan sát biểu cảm của Lệ Diễn nhưng vẫn chẳng hiểu anh đang nghĩ gì.
Anh có vẻ như đang giận, nhưng giận cái gì mới được chứ?
“Thủ trưởng. Có thể làm phiền anh một chút không?”
Mục Ảnh Sanh cũng không muốn tìm hiểu tâm tư của Lệ Diễn. Quan hệ giữa hai người chẳng qua chỉ là giữa sĩ quan huấn luyệnvà học sinh, chẳng còn gì khác.
Con ngõ nhỏ vô cùng yên tĩnh, đến nỗi có thể nghe được hơi thở của đối phương. Phía xa còn loáng thoáng tiếng xe cộ, tiếng người nói chuyện. Nắng mùa đông ấm áp chiếu lên khuôn mặt khiến cô trở nên đặc biệt khác.
Lệ Diễn lại nhớ đến giấc mơ ấy, vào một ngày nào đó, cô gái xinh xắn truớc mặt anh đột nhiên xảy ra chuyện mà chết đi.
Vừa nghĩ đến đó, vẻ mặt anh liền trở nên nghiêm túc.
“Hai phát vừa rồi lực quá yếu, còn phải luyện tập nhiều.”
Hả…
Mục Ảnh Sanh ngẩn người, vậy là có ý gì? Là khinh thường cô sao?
“Lực chân tạm ổn nhưng tốc độ vẫn còn chậm.”
Lệ Diễn nói xong bèn lập tức hành động, anh lùi về sau một bước rồi nắm lấy tay cô.
“Ban đầu cô bắt được tôi, nhưng sau đó lúc bị áp chế lại không biết ra quyền đáp trả như thế nào. Cô nên biết—”
Vừa nói anh vừa làm mẫu.
“Khi tấn công một ai đó, không phải là không thể đánh trực tiếp vào mặt của đối phương, tuy nhiên đây không hẳn là điểm yếu. Nếu thật sự ở trên chiến trường, cô phải tấn công vào nhưng điểm yếu thực sự của đối phương ví dụ như huyệt thái dương, còn ở—”
Anh kéo tay cô đến ngực trái của mình: “Còn có chỗ này—”
Mục Ảnh Sanh phải mất một lúc mới theo kịp mạch nói của Lệ Diễn, cô theo bản năng rụt tay lại, trong khoảng thời gian ngắn như vậy nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim của anh.
Lồng ngực tráng kiện, cách một lớp quần áo nhưng vẫn có thể cảm nhận sức mạnh của một người đàn ông.
Mục Ảnh Sanh nhanh chóng thu tay về nhưng Lệ Diễn vẫn nắm tay cô không buông.
“Chỗ này nữa.” Rồi đặt tay cô vào phần bụng dưới của mình.
Lệ Diễn xuất thân từ lính đặc chủng, cũng đã trải qua vô số khóa huấn luyện chiến đấu. Anh cũng không có bất kì suy nghĩ gì khác khi thực hiện hành động này.
Thế nhưng khi Mục Ảnh Sanh đặt tay vào chỗ đó thì anh liền có phản ứng.
Mục Ảnh Sanh kiếp trước chưa từng yêu đương, lại càng chưa từng kết hôn nên đương nhiên không rõ hành động này là có ý gì.
Thế nhưng Lệ Diễn lại hiểu rất rõ, cảm nhận rất rõ sự khác thường trong cơ thể mình, anh nhanh chóng buông tay cô ra rồi thu tay về.
Anh ngước lên bắt gặp ánh mặt ngạc nhiên của Mục Ảnh Sanh bèn giả vờ quay đi chỗ khác.
“Tóm lại. Ra tay phải đủ nhanh, đủ chuẩn. Lực của phụ nữ luôn kém hơn đàn ông, vậy nên nếu không nhanh chóng ra tay thì sẽ rơi vào thế bị động.”
Cổ tay Mục Ảnh Sanh vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của Lệ Diễn khiến cô cảm thấy vô cùng kì quái.
“Anh—”
Lệ Diễn đang dạy cô? Nhưng là vì sao? Đôi môi đỏ hồng, biểu cảm khó hiểu trên gương mặt cô khiến cô trở nên vô cùng dễ thương.
Lệ Diễn mấp máy môi, nếu Mục Ảnh Sanh thực sự để ý Lệ Diễn lúc này thì có thể sẽ thấy yết hầu của anh đang chuyển động lên xuống.
“Nào, thử tấn công tôi xem.” Lệ Diễn nói bằng một giọng khích lệ.
“Bây giờ?”
“Ừ. Tới đi.” Lệ Diễn lại lùi thêm một bước, không giữ tư thế phòng thủ. Thái độ buông lỏng của anh khiến Mục Ảnh Sanh có chút khó chịu.
Mục Ảnh Sanh tuy không biết vì sao Lệ Diễn muốn “hướng dẫn” mình, nhưng cơ hội để đánh Lệ Diễn thực sự rất hiếm.
Nếu anh đã coi thường cô như vậy thì đừng trách cô không khách khí, cho nên cô không chút do dự tiến đến tấn công anh.
Hết chương 57: