Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét

Chương 52




Edit: Xu Quân & Beta: Phong Vũ

Mục Ảnh Sanh nhìn thấy Lệ Diễn trong mơ, một bàn tay chống trên cửa xe, một bàn tay đặt ở phía sau ghế cô ngồi.

“Tôi rất coi trọng cô, cô lại muốn như thế nào?”

Cô dường như còn nhớ rõ hơi thở, giọng điệu cùng ánh mắt đối phương ngay lúc đó.

Cô không kịp phản ứng, cũng không có cách nào trả lời vấn đề anh hỏi.

Hình ảnh lại chuyển, cô nhìn thấy Lệ Diễn mặc quân trang, đứng trước một ngôi mộ.

Gương mặt anh ta không chút biểu cảm đứng ở nơi đó, rõ ràng không làm gì, không nói gì nhưng Mục Ảnh Sanh lại cảm nhận được cảm xúc đau buồn từ trên người anh.

Ngay cả trong giấc mơ, Mục Ảnh Sanh cũng bị cảm xúc của anh cuốn hút. Là ai đã chết? Là ai có thể làm anh có cảm xúc như vậy?

Cô nhịn không được muốn tiến lên phía trước, nhìn xem trên bia mộ là ai.

Chỉ một bước nữa là có thể đi đến trước bia mộ…

Cô lại tỉnh lại ngay lúc này. Mục Ảnh Sanh nhìn đồng hồ, mới 6h sáng.

Mấy tháng nay đồng hồ sinh học của cô đã chạy quen giờ, đúng 6h là cô sẽ thức dậy. Lúc rửa mặt nghĩ đến cảnh trong mơ kia, nghĩ đến vẻ mặt đau buồn của Lệ Diễn, cô có chút khó hiểu.

Tại sao cô lại mơ một giấc mơ như vậy? Chẳng những mơ thấy Lệ Diễn, còn mơ thấy bia mộ?

Không kịp nhìn thấy tấm bia trong giấc mơ khiến cô cảm thấy tò mò. Rốt cuộc là ai đã chết?

Lắc đầu, đó là chuyện của tên sát thần đó, có lẽ là do cô bị anh ta dọa nhiều quá thôi.

Không rảnh nghĩ tiếp, theo thời gian huấn luyện quân sự thường ngày cô nhanh chóng xuống giường, thay quần áo, sau đó như thường lệ cột chắc tấm thép trên đùi, bước ra ngoài chạy bộ buổi sáng.

…………

Ở một nơi khác, trong rừng biên giới phía Tây Nam, lúc này Lệ Diễn dẫn theo người đã ẩn nấp ba ngày hai đêm.

Bọn họ đang đợi người, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa thấy xuất hiện.

Tôn Chính lặng lẽ đi tới trước mặt Lệ Diễn: “Sếp, gã Bọ Cạp kia cũng giỏi chịu đựng quá, chúng ta mai phục ở đây mấy ngày cũng không thấy hắn xuất hiện, anh nói xem, có phải hắn đã đổi đường khác không?”

Nhiệm vụ của bọn họ lần này, chính là tóm gọn Bọ Cạp trùm ma túy xuyên quốc gia, nhưng mà đã mai phục ở đây ba ngày đến cái bóng của Bọ cạp cũng chưa từng thấy, nhưng côn trùng thì đầy.

“Không đâu.” Ánh mắt Lệ Diễn kiên định, nhìn con đường nhỏ nếu không cẩn thận sẽ không tìm thấy phía trước: “Bò Cạp rất xảo quyệt, mấy con đường khác hắn đều đã đi qua, lần này chắc chắn sẽ không đi qua nữa. Hắn nhất định sẽ đi theo con đường này.”

Với tính cách xảo quyệt của Bọ Cạp, nhất định sẽ cho rằng bọn họ mai phục trên đường hắn thường đi mà không biết rằng, Lệ Diễn từ đầu tới cuối đều chỉ tập trung vào con đường này.

“Nếu như hắn vẫn không xuất hiện thì sao?”

“Chậm nhất là sáng mai, hắn nhất định sẽ xuất hiện.” Lệ Diễn híp mắt, dù trong bóng đêm, khuôn mặt cũng đã được ngụy trang, nhưng khí thế vẫn không hề mất đi.

“Sếp, đã hai ngày anh không chợp mắt rồi, dù sao Bọ Cạp cũng sẽ không thể đến đây trong thời gian ngắn, hay là anh tranh thủ lúc này nghỉ ngơi một lúc đi?”

Bây giờ đã là đêm khuya, lão đại cũng giỏi chịu đựng thật.

“Không cần.” Lệ Diễn bình tĩnh nói: “Mới hai ngày tôi chịu được. Nếu cậu mệt, nói với các anh em một tiếng, bảo bọn họ thay ca nghỉ ngơi một lúc.”

“Được. Yên tâm, tôi sẽ bảo bọn họ nghỉ ngơi một lúc.” Tôn Chính nhận lệnh rời đi.

Tôn Chính đi rồi. Lệ Diễn dựa người vào thân cây, chờ Bọ Cạp xuất hiện.

Núi rừng thật yên tĩnh, gió đêm lại hơi lạnh. Hoàn cảnh tối tăm và lạnh lẽo làm anh trong cơn mơ mơ màng màng nhìn thấy một ngôi mộ.

Anh hơi sửng sốt, bước chân theo bản năng đi tới chỗ ngôi mộ. Khi thấy rõ ràng người trên ngôi mộ, trên mặt anh không nén được vẻ khiếp sợ.

Mục Ảnh Sanh? Sao lại là cô? Tại sao cô lại chết?

Anh muốn nhìn thật rõ tấm ảnh trên bia, muốn thấy rõ dòng chữ trên đó.

Bên tai vọng đến một tiếng động nhỏ khiến Lệ Diễn nhanh chóng tỉnh lại. Nhìn mặt trời dần lộ ra ở phương Đông, anh không có thời gian suy nghĩ tại sao mình lại mơ thấy mộ của Mục Ảnh Sanh.

Sau khi liếc nhìn thời gian, quét mắt nhìn mọi nơi một vòng, dùng mật hiệu im lặng truyền lệnh xuống, mọi người đều âm thầm di chuyển.

Những âm thanh từ nơi xa vọng lại, trận chiến đang hết sức căng thẳng.

Hết chương 52: