Editor: Saki
Thật ra cũng chẳng có gì đáng nói.
Nội dung không khác gì so với những gì Trần Hòa đã kể cho cô. Hôm lễ tốt nghiệp, Trần Tự Chu giúp Ngô Bằng Húc xong rồi vội vàng đến lớp học, nhưng không thấy bóng dáng của Minh Phù đâu.
Anh chỉ nghĩ rằng Minh Phù có thể đã bị Trịnh Nhan Hương gọi đi, liền nhắn tin cho cô rằng anh đang đợi cô ở lớp.
Nhưng anh đợi mãi đến khi trời tối dần mà vẫn không thấy cô quay lại.
Lúc đó Trần Tự Chu mới cảm thấy có điều gì đó không ổn, gọi điện cho cô nhưng lại nghe thông báo tắt máy.
Anh đến nhà cô tìm, tình cờ gặp người giúp việc đang đi đổ rác, tiến lên hỏi thăm mới biết cô đã hai ba ngày không về nhà.
Người giúp việc cũng không biết tại sao Minh Phù lại dọn đi.
Trần Tự Chu đột nhiên nhận ra rằng anh dường như không hiểu Minh Phù chút nào, giống như bây giờ, anh hoàn toàn không biết ngoài nhà cô ra còn có thể tìm cô ở đâu.
Anh nhớ ra quê cô ở miền Nam, nhưng cũng không biết cụ thể là thành phố nào.
Thật hợp cảnh, tối hôm đó trời lại đổ một trận mưa lớn, anh bị ướt sũng từ đầu đến chân.
Về nhà rồi anh nằm ốm một ngày, khi khỏe lại việc đầu tiên anh làm là nhờ Hoắc Nghiên Hành đi tìm tung tích của Minh Phù.
Nhưng chưa kịp có kết quả thì ông ngoại của Trần Tự Chu đã nhập viện vì bệnh.
Khối u ở tim, ác tính.
Ông cụ đã cống hiến cả đời cho lĩnh vực y học, đến những ngày cuối đời cũng không thể rời xa bệnh viện.
Điều ông lo lắng nhất là chuyện Trần Tự Chu đi du học.
Đi du học nước ngoài chắc chắn không phải là điều tồi, đặc biệt là trong lĩnh vực y học.
Trần Tự Chu từ nhỏ đã được ông ngoại coi là người kế nghiệp, tình cảm của ông cháu dĩ nhiên là sâu đậm.
Trong hoàn cảnh đó, Trần Tự Chu không thể không đồng ý.
Sau đó là những ngày bận rộn lo hậu sự cho ông cụ, rồi lại bận rộn làm thủ tục đi ra nước ngoài.
Cuối cùng Hoắc Nghiên Hành cũng tìm ra địa chỉ của Minh Phù, Trần Tự Chu đến tìm cô vào ngày trước khi ra nước ngoài.
Kết quả vẫn như cũ, anh không gặp được cô.
Lúc đó Trần Tự Chu chợt nhận ra, từ trước đến giờ luôn là anh theo đuổi Minh Phù, chưa bao giờ hỏi ý nguyện của cô cũng chưa bao giờ hỏi cô có thích hay không, anh cứ tự ý trao cho cô mọi thứ anh muốn.
Có lẽ cô đã chán ngấy anh từ lâu.
Những ngày ở nước ngoài thật sự đúng như anh nói, sống rất tốt.
Với điều kiện vật chất gia đình, anh đến nước ngoài chắc chắn không phải chịu khổ.
Chỉ là đôi lúc anh nhớ đến Minh Phù.
Nhớ cô hôm nay đã làm gì, ăn gì, kết bạn với ai.
Thật ra Trần Tự Chu cũng từng tự hỏi tại sao mình lại thích Minh Phù, nhưng đáp án đúng là khó giải.
Cảm giác rung động trong nháy mắt rất khó để giải thích rõ ràng.
Thích là thích thôi.
Sau đó anh lại nhớ đến, đêm đó khi trường học bị mất điện, anh bị khóa trong phòng dụng cụ, cô gái nhỏ giơ điện thoại từ cửa sổ nhảy vào tìm anh.
Tóc hơi rối, khuôn mặt cũng ửng đỏ, chùm ánh sáng giơ trong tay chiếu thẳng vào tim anh.
Trần Tự Chu cảm thấy Minh Phù lúc đó thật sự rất đẹp.
Đẹp đến mức anh có một linh cảm rằng, cảnh tượng này anh có thể sẽ nhớ suốt đời.
Thích một người không nhất thiết phải trải qua những điều khắc cốt ghi tâm mới có thể lâu dài, đôi khi chỉ cần một ánh mắt hay một hành động vô tình của đối phương cũng đã đủ rồi.
Anh sống trong một gia đình có cha mẹ yêu thương hòa thuận, không có lý do gì để không tin vào tình yêu, nhưng khi nghe những lời nói kiểu “không thể thiếu một người”, anh cũng cảm thấy có phần giả dối.
Không ai rời xa ai mà không sống nổi, trong cuộc đời có nhiều điều quan trọng hơn tình yêu rất nhiều.
Anh cũng thật sự không vì sự ra đi của Minh Phù mà không sống nổi, chỉ là cảm thấy trong lòng trống vắng một chỗ.
Không ảnh hưởng gì đến anh, chỉ là không thoải mái lắm.
Giữa Đại học Luân Đôn và căn hộ mà Trần Tự Chu thuê cách nhau một con phố sầm uất.
Cửa hàng nối tiếp nhau san sát.
Có một ngày khi anh từ trường học ra đi về nhà, lúc đi ngang qua con phố kia vô tình nhìn thấy trong tủ kính của một cửa hàng giày đặt một đôi giày cao gót.
Giày cao gót màu trắng có lớp ánh kim rất mỏng, kiểu dáng rất đơn giản.
Không phải là hàng hiệu gì, chỉ là một thương hiệu nhỏ của Pháp.
Nhưng tên gọi rất hay —
un coup de foudre.
Trong tiếng Pháp có nghĩa là “vừa gặp đã yêu”.
Ngay lập tức anh nhớ đến cảnh tượng lần đầu gặp Minh Phù, như bị ma xui quỷ khiến bước vào cửa hàng và mua đôi giày đó.
Sau đó, anh gửi cho Trịnh Nhan Hương và nhờ cô ấy lấy danh nghĩa của cô ấy để tặng Minh Phù.
Anh nhớ sinh nhật mười tám tuổi của Minh Phù sắp đến.
Ngày 1 tháng 1, ngày đầu năm mới, là một ngày rất đẹp.
Bên cạnh Trần Tự Chu chỉ có Tang Ngâm là cô gái chơi thân nhất, cô ấy là người rất có tinh thần lễ nghi, từ Tết Nguyên Đán đến ngày thanh niên Ngũ Tứ 4 tháng 5, cô ấy đều muốn tổ chức.
Nhờ phúc cô ấy, Trần Tự Chu biết rằng đôi giày cao gót đầu tiên mà một cô gái nhận sau khi trưởng thành nhất định phải được người cô ấy yêu thương nhất tặng.
Anh không phải là người Minh Phù yêu nhất, thậm chí có thể không phải là người cô yêu, nhưng anh muốn tặng cô một đôi giày cao gót.
Anh đặt một tấm thiệp trong hộp giày, trên đó chỉ viết chín chữ —
Thấy chữ như thấy mặt, mọi việc suôn sẻ.
Mặc dù rất tự luyến, nhưng anh vẫn sợ Minh Phù nhận ra chữ viết của mình, nên đặc biệt thay đổi cách viết, viết không biết bao nhiêu tấm thiệp trong suốt một đêm, cuối cùng chọn được một tấm ưng ý nhất.
Anh biết Minh Phù sẽ nghĩ rằng món quà này là do Trịnh Nhan Hương tặng, nhưng anh biết món quà này là do anh tặng là được.
Ích kỷ duy nhất có lẽ chính là bốn chữ đầu tiên trên tấm thiệp.
“Thấy chữ như thấy mặt”, Minh Phù thấy chữ viết của anh, cũng coi như là họ gặp mặt.
Có lần đầu tiên, rồi sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba và nhiều lần sau đó.
Mỗi năm, Trần Tự Chu đều mua quà trước và gửi cho Trịnh Nhan Hương, vẫn như cũ lấy danh nghĩa của cô ấy để tặng Minh Phù.
Có lúc là quần áo, có lúc là trang sức, có năm anh còn tặng một con thú nhồi bông sóc chuột.
Trịnh Nhan Hương từng hỏi anh có cần nói cho Minh Phù biết không, anh nói không cần.
Bởi vì anh không chắc Minh Phù biết những món quà này là do anh tặng thì có còn nhận không.
Trịnh Nhan Hương cũng kể cho anh nghe vài chuyện về Minh Phù, vì vậy trong những năm đó, người mà anh liên lạc nhiều nhất lại là người mà ba năm cấp ba anh gần như không nói chuyện.
Sau này bận rộn học hành xong, anh trở về nước để tìm cô.
Đó cũng không được coi là một câu chuyện, giống như một bản báo cáo chi tiết, không tốn nhiều thời gian mà Trần Tự Chu đã nói rõ ràng với Minh Phù.
Cảm nhận được vai anh ướt đẫm, Trần Tự Chu thở dài.
Anh dùng chút lực kéo Minh Phù ra khỏi lòng mình.
Cô gái nhỏ đúng là một người trầm lặng, ngay cả khi khóc cũng không phát ra tiếng.
“Có gì phải khóc chứ, tặng quà bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng trả lại danh phận cho anh, chẳng phải là chuyện đáng vui sao.”
Minh Phù không để ý đến anh, tự mình khóc, giống như đã chìm vào thế giới riêng.
Trần Tự Chu cũng không lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, lập tức cúi xuống từng chút một hôn khô nước mắt của cô.
Chiêu này thật sự hiệu quả, làm Minh Phù ngừng khóc.
Môi của Trần Tự Chu lướt từ mắt cô xuống mũi, cuối cùng dừng lại trên môi.
Nhẹ nhàng thăm dò, quấn quýt lấy Minh Phù.
Vị mặn và cay đắng lan tỏa giữa đôi môi của hai người, nhanh chóng biến mất.
Minh Phù mang theo nỗi áy náy, với ý định muốn bù đắp cho anh, cô vòng tay lên cổ anh, vụng về đáp lại nụ hôn của anh.
Đứng ở cửa ra vào thì còn đỡ, giờ đây cô gái nhỏ mềm mại nằm trong lòng anh để anh hôn, Trần Tự Chu cảm thấy nếu anh còn có thể chịu đựng được, thì chắc chắn cơ thể anh có vấn đề.
Anh kéo chiếc chăn mỏng xếp trên ghế sô pha, vung tay ném xuống đất che phủ đầu Lotus.
Sau đó, bàn tay không an phận của anh luồn vào dưới áo Minh Phù.
Minh Phù chỉ cảm thấy eo lạnh đi, ngay lập tức là một khoảnh ấm áp dính vào, cơ thể cô cứng đờ lại, nhưng không ngăn cản.
Điều này không nghi ngờ gì là một sự phóng túng.
Bàn tay của Trần Tự Chu theo từng đốt xương sống của Minh Phù đi lên, chạm vào điều gì đó rồi vòng ra phía trước, đẩy áo ngực lên, phủ lên.
Không nhẹ không nặng xoa bóp.
Minh Phù chưa từng có trải nghiệm này, cảm giác khó chịu, lòng ngón tay lướt qua khiến cô run rẩy.
Cô co người lại, muốn tránh xa, nhưng lại bị bàn tay lớn phía sau lưng đẩy trở lại.
Ngón chân vô thức co lại, Minh Phù nức nở lên tiếng: “Được, được rồi.”
Trần Tự Chu nghiêng đầu tựa lên vai Minh Phù, chỉnh lại quần áo cho cô rồi rút tay ra.
Anh ôm chặt eo cô, kéo cô sát vào mình hơn.
Hai người yên lặng ôm nhau một lúc, Minh Phù hít mũi, hỏi anh: “Sau này anh có trở về tìm em không?”
Sợ cô lại khóc, Trần Tự Chu phủ nhận: “Không, tìm em làm gì, một kẻ vô ơn, tốt với em vậy mà nghe vài câu đã chạy mất.”
“Em biết anh đã đến tìm em.” Minh Phù không bị anh đánh lừa: “Em đã nhìn thấy anh.”
Minh Phù cũng không nhớ cụ thể là lúc nào, đại khái là khi cô vừa tan học từ khu dạy học ra, trên đường về ký túc xá với bạn cùng phòng, luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình.
Cô nhìn theo ánh mắt đó, nhưng chỉ thấy một bóng lưng quen thuộc mà cũng có chút xa lạ.
Lúc đó đúng là sau tiết học cuối cùng buổi chiều, người từ tòa khu dạy học ùn ùn bước ra, bóng dáng đó lẫn vào đám đông nhanh chóng không thấy nữa.
Minh Phù vô thức đi theo vài bước muốn nhìn rõ, cuối cùng không rõ vì sao bị bạn cùng phòng gọi quay lại.
Lúc đó cô chỉ nghĩ mình bị ảo giác, giờ mới xác nhận là không nhìn nhầm.
Đó chính là Trần Tự Chu.
Trần Tự Chu thấy cô ổn định cảm xúc, “Ừm” một tiếng coi như thừa nhận.
Minh Phù đưa một ngón tay nghịch ngợm chạm vào vành tai trống không của anh: “Sao anh không đeo khuyên tai nữa?”
Từ lúc gặp lại đến giờ, tai trái của anh luôn trống rỗng.
“Chẳng phải vì làm việc ở bệnh viện nên phải chú ý hình tượng một chút sao.” Trần Tự Chu cũng nhéo nhẹ vành tai cô, “Khuyên tai mà anh tặng em năm em mười chín tuổi thật ra là một cặp, chiếc còn lại ở chỗ anh.”
Khi biết từ Trịnh Nhan Hương rằng Minh Phù đã đeo khuyên ở tai phải, Trần Tự Chu có một khoảnh khắc ngỡ ngàng.
Anh đã từng nghĩ liệu Minh Phù có phải vì anh mà xỏ khuyên tai hay không.
Nếu không thì tại sao chỉ đeo một chiếc, mà lại ở tai phải.
Nhưng rồi anh nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó.
Nếu là vì anh, thì tại sao cô lại ra đi mà không nói một lời.
Nhưng năm sau, khi anh mua quà sinh nhật cho Minh Phù, anh vẫn tặng khuyên tai, và lén giữ lại một chiếc.
Sự phỏng đoán đó, Minh Phù cuối cùng đã xác nhận: “Là vì anh mà em xỏ khuyên tai này.”
Cái lỗ khuyên tai này Minh Phù không phải cố ý để có.
Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi, cô cùng bạn cùng phòng ra ngoài xỏ khuyên tai, bạn cô có chút sợ hãi, đề nghị Minh Phù đi cùng cô ấy, chỉ là một câu đùa, nhưng Minh Phù im lặng hai giây rồi đồng ý.
Cô xỏ một chiếc ở tai phải.
Sau đó bạn cùng phòng hỏi tại sao chỉ xỏ một chiếc, cô nói rằng chỉ xỏ một chiếc trông đẹp hơn.
Nhưng trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh lần đầu gặp Trần Tự Chu và chiếc khuyên tai màu đen ở tai trái của anh.
“Vậy thì ngày mai anh sẽ đeo chiếc còn lại.”
“Không phải anh nói sẽ ảnh hưởng đến hình tượng sao?”
Trần Tự Chu chậm rãi nói: “Hình tượng làm sao quan trọng bằng việc đeo đồ đôi với bạn gái.”
Minh Phù mím môi, cười.
“Em với mẹ em.” Trần Tự Chu dừng một chút, hỏi: “Còn liên lạc không?”
“Không còn nữa.”
Có lẽ tình cảm mẹ con vốn đã nhạt nhòa, thêm vào đó là nhiều năm qua, Minh Phù cũng không còn cảm xúc gì, rất bình thản, như đang nói về một chuyện không quan trọng: “Hồi đó dọn ra ngoài rồi thì không còn liên lạc nữa.”
“Sao lại dọn ra ngoài?”
Minh Phù cụp mắt, nhẹ nhàng nói: “Cãi nhau một trận, em dọn ra ngoài. Dù sao lên đại học cũng phải ra ngoài ở, không thể mãi quấy rầy bà ấy.”
Việc suýt bị Dương Minh xâm hại luôn là quá khứ mà Minh Phù không muốn nhắc đến, cô cũng không thể nói với Trần Tự Chu về chuyện này.
Vì nó quá xấu hổ.
“Là cái đêm em chạy ra tìm anh mà dọn ra ngoài sao?”
“Ừm.”
Cãi nhau với mẹ ruột, dọn ra ngoài, chịu ấm ức chạy đi tìm anh rồi biết những chuyện khó chịu kia, Trần Tự Chu cảm thấy mình trách Minh Phù cũng thật vô lý.
Anh siết chặt vòng tay ôm eo Minh Phù: “Xin lỗi, đêm đó là anh không chăm sóc tốt cho em.”
Minh Phù giơ tay xoa đầu anh: “Không sao đâu.”
“Ting” một tiếng, không biết điện thoại của ai reo lên.
Cả hai theo âm thanh tìm đến, thấy chiếc điện thoại của Trần Tự Chu để trên bàn trà.
Minh Phù đang định đứng lên khỏi người anh để đi lấy, thì thấy một bóng xám từ dưới đất đứng dậy.
Cô nhìn Lotus đang trùm chăn, ngẩn người: “Sao nó lại thành ra thế này?”
“Không phải em ngại sao, lúc hôn em anh lấy chăn che nó lại.” Trần Tự Chu cà lơ phất phơ, dáng vẻ lưu manh: “Hơn nữa, cảnh vừa rồi không phù hợp cho trẻ em, không thể để nó xem.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Lotus (mặt lạnh lùng): Tôi cũng không muốn xem.