Yêu Chậm

Chương 1: Phần mở đầu




Editor: Mây | Beta-er: Saki

Đầu hè, tiếng ve sầu bắt đầu rần rần.

Tối qua trời mưa, thời tiết âm u suốt một tuần cuối cùng cũng quang đãng, mặt trời lên cao, bầu không khí có chút hơi nóng.

Hôm qua xem hồ sơ hơi muộn, sáng nay đồng hồ báo thức reo mấy lần mới đánh thức được Minh Phù dậy khỏi giường.

Hôm nay thứ hai, đang là giờ cao điểm đi làm, sau một hồi tắc đường, cũng sắp đến giờ làm việc.

Văn phòng Thụy Thăng tọa lạc trong khu khởi nghiệp mới được mở rộng cách đây bốn năm tại thủ đô, là tòa nhà ba tầng dành cho một gia đình, thiết kế theo phong cách công nghiệp hiện đại, lạnh lùng nghiêm nghị nhưng không thiếu phần cá tính.

Sau khi xe dừng lại, Minh Phù cảm ơn bác tài xế rồi ôm hồ sơ và xách túi xuống xe.

“Luật sư Minh, nhanh lên, nhanh lên!” Chu Nhạc Nhạc ở quầy lễ tân nhìn thấy Minh Phù, vội vàng vẫy tay với cô: “Còn mười mấy giây nữa! Nhanh nhanh nhanh!”

Nghe thấy tiếng hét của Chu Nhạc Nhạc, Minh Phù bước nhanh hơn tới chỗ quét thẻ, thở phào nhẹ nhõm.

“Thật là lạ nha, con bé Minh công nhân gương mẫu vạn năm của chúng ta cũng có ngày đến sát giờ làm.”

Một giọng nói mạnh mẽ đột nhiên vang lên từ phía sau, giọng điệu trêu đùa, khiến Minh Phù phải quay lại nhìn.

Người đàn ông vừa nói chuyện trông đã ngoài năm mươi, tóc mai hơi bạc, tướng mạo đoan chính dễ gần, đang nhìn cô cười tủm tỉm, trên mặt đầy vẻ đắc ý “cuối cùng cũng bị tôi bắt được rồi nhá”.

Dáng vẻ trẻ con như vậy nào có như lúc ăn nói nghiêm nghị trước tòa.

Minh Phù gọi: “Thầy.”

Từ Thu Hoành nhìn thoáng qua quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt Minh Phù, biết ngay con bé này tối qua nhất định lại thức khuya xem hồ sơ đến nửa đêm đây mà, ông cảm thấy hơi đau lòng, nhưng lời nói ngoài miệng lại có cảm giác khác: “Con bé này, tối qua mấy giờ đi ngủ? Nhìn xem quầng thâm mắt đã kéo đến khóe miệng rồi, sao mấy cô gái nhỏ nào cũng không thèm để ý hình ảnh của mình thế hả? Em nhìn cô em kìa, bà ấy đã hơn năm mươi tuổi rồi mà vẫn đắp mặt nạ suốt, em nên học hỏi chút đi…”

Mùi vị quen thuộc, công thức quen thuộc.

Gần như ngày nào Minh Phù cũng phải nghe những lời này một lần, cô có thể thuộc lòng hết rồi.

Từ Thu Hoành là giáo viên đại học của Minh Phù, cũng là một nhân vật nổi tiếng trong ngành, ông cùng người khác chung vốn mở văn phòng luật sư ở bên ngoài, sau khi Minh Phù tốt nghiệp đại học đã bị Thu Hồng kéo vào Thụy Thăng và làm việc cho ông.

Người trong ngành đều biết Từ Thu Hoành có một học trò tâm đắc, mang khuôn mặt trong sáng ngây thơ như mối tình đầu, nhưng lại đi theo hướng chính là bào chữa hình sự, tri thức phong phú và tài hùng biện hạng nhất, trên tòa án hành động thuận lợi, trong lời nói không chút do dự, có thể khiến đối phương giận đến đỏ mặt tía tai.

Ba của Minh Phù mất sớm, đối với cô, Từ Thu Hoành là thầy nhưng còn giống ba hơn.

Có lẽ cảm nhận được sự bất đắc dĩ của cô, Chu Nhạc Nhạc ở phía sau nghiêng người ghé sát vào tai Minh Phù, thì thầm báo giờ: “Cố lên luật sư Minh! Kiên trì thêm hai phút nữa, buổi dạy dỗ sáng sớm của giáo sư Từ sẽ kết thúc rồi.”

Theo kinh nghiệm trước đây, nội dung buổi dạy dỗ sáng sớm của Từ Thu Hoành sẽ xoay quanh sức khỏe thể chất và những sắp xếp tiến hành công việc của Minh Phù, thời gian sẽ kéo dài khoảng năm phút.

“Con bé Minh này, em có một trái tim chăm chỉ và tận tâm, với tư cách là một ông chủ, thầy rất vui mừng, nhưng với tư cách là một giáo viên, thầy không thể không nói em.” Tốc độ nói của Từ Thu Hoành đột nhiên chậm lại, bắt đầu nói những lời thấm thía.

Mí mắt phải của Minh Phù giật giật, cô có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, những gì Từ Thu Hoành nói ở giây tiếp theo đã hoàn toàn xác minh suy đoán của cô: “Người có bận rộn đến mấy cũng không thể quên chuyện quan trọng cả đời, khi thầy bằng tuổi em, chị Khinh Ngữ của em đã chạy tung tăng rồi, em nhìn lại em xem, ngay cả bạn trai cũng không có, chỉ tập trung vào công việc, đôi khi thầy tự hỏi có phải thầy đã trì hoãn em không đấy.”

Trong kịch bản trước đây không có phân đoạn này!

Thế nào lại còn một đoạn bổ sung tạm thời ư.

Chu Nhạc Nhạc ở phía sau Minh Phù ló đầu ra: “Bác Từ, bác đảm nhận công việc thúc giục hôn nhân từ khi nào vậy.”

“Còn không phải vì con bé này ngày nào cũng chỉ biết công việc, trong mắt chẳng có gì ngoài hồ sơ với vụ án à! Bên cạnh chẳng có người khác giới nào cả, cứ để tôi bận lòng!”

“Ai nói chứ! Không phải văn phòng luật của chúng ta có sẵn à —” Chu Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn thoáng qua một bóng người, quay đầu lại: “Ấy, nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, à không phải, người đến rồi.”

“Đến rồi gì vậy?” Một người đàn ông thân hình cao lớn, mặt mũi hiền lành từ bên ngoài đi tới, đầu tiên là chào hỏi với Từ Thu Hoành, rồi sau đó nhìn Minh Phù, giọng nói chầm chậm: “Sao đứng ở đây hết vậy?”

Minh Phù gọi “Đàn anh”, sau đó nhận ra hai người đứng hơi gần nhau nên lặng lẽ nhích sang một bên nửa bước.

“Luật sư Phùng anh quên rồi à, văn phòng luật của chúng ta mỗi sáng đều thực hiện các hoạt động thiết yếu đó.” Chu Nhạc Nhạc nháy mắt với Minh Phù, vẻ mặt buôn chuyện: “Nhưng hôm nay nội dung bài dạy của bác Từ còn có một mục, là thúc giục luật sư Minh tìm bạn trai đấy, tôi nói không phải văn phòng luật sư của chúng ta đã có sẵn rồi sao.”

Phùng Việt nghe được ý tứ trong lời Chu Nhạc Nhạc, trong mắt thoáng có ý cười, “Thật sao?”

Từ Thu Hoành vỗ đầu: “Xem tôi này, tôi già cả hồ đồ thật rồi, còn đang nghĩ bỏ gần tìm xa, nhà mình còn có một mà.”

Bầu không khí xung quanh trở nên mập mờ khó hiểu, Minh Phù cảm thấy xấu hổ, cô cau mày, nhìn Từ Thu Hoành: “Thầy à, thầy đừng lo lắng cho em nữa, em vẫn chưa nghĩ đến chuyện tìm bạn trai.”

“Này, sao lại không chứ? Sao có thể không được?” Từ Thu Hoành vừa nghe liền sốt ruột: “Không thể thế được, em —”

Mặc dù ngắt lời thầy là rất vô lễ, nhưng Minh Phù thực sự không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, ánh mắt cô đảo quanh khuôn mặt Từ Thu Hoành, cuối cùng dừng ở khóe miệng ông: “Thầy à, thầy vừa mới ăn đồ cay gì đó, còn chưa lau sạch dầu đỏ bên mép kìa, không phải cô bảo thầy ăn đồ thanh đạm thôi sao, lỡ như để cô biết thì phải làm sao bây giờ?”

“…”

Lời nói thao thao bất tuyệt của Từ Thu Hoành chợt im bặt, ông lập tức lấy khăn giấy trên quầy lễ tân lau miệng, vừa lau vừa nhấn mạnh với Minh Phù: “Không được nói cho cô của em đâu đấy!”

Minh Phù bật cười, cũng không nói đồng ý hay không.

Khi cô vừa xoay người chuẩn bị rời đi, có người nắm lấy cổ tay cô, Minh Phù dừng lại, nhìn sang.

Phùng Việt đưa túi giấy đang cầm cho cô: “Vẫn chưa ăn sáng à? Mua cho em này.”

“Không cần đâu, em —”

Lời từ chối mới nói được một nửa, Phùng Việt chẳng chịu nói rõ đã nhét đồ vào trong lòng cô: “Mau lên đi, không phải lát nữa em còn phải đi gặp thân chủ sao.”

Biết đối phương đã quyết tâm muốn đưa cho cô thứ gì đó, từ chối nữa cũng chẳng có ích gì, Minh Phù gật đầu: “Vậy em sẽ chuyển tiền cho anh sau.”

Phùng Việt: “…”

Nhìn bóng người biến mất ở cầu thang, Phùng Việt thở dài.

Chu Nhạc Nhạc không thể nhìn nhất là trai đẹp rầu rĩ, lên tiếng an ủi: “Đừng nản lòng, luật sư Phùng! Thật ra một người đẹp hiền lành dịu dàng như luật sư Minh cũng không dễ theo đuổi, phải kiên trì, thấy anh khả quan đấy!”

“Con bé Minh có hơi chậm chạp về phương diện tình cảm, Tiểu Phùng cậu chủ động hơn chút đi, sớm muộn gì cũng có ngày con bé sẽ nhìn đến cậu, tôi cũng thấy cậu khả quan đấy.” Từ Thu Hoành vỗ vai Phùng Việt: “Minh Phù cũng giống như con gái ruột của tôi, cậu phải đối xử tốt với nó, không được bắt nạt nó đâu đấy.”

Phùng Việt cười đáp: “Con biết rồi, bác cứ yên tâm.”

Từ Thu Hoành hài lòng gật đầu, lại hỏi: “Mép tôi lau sạch chưa?”

Thấy ông già tưởng là thật, Chu Nhạc Nhạc cười vạch trần Minh Phù: “Luật sư Minh dọa bác đấy, mép bác có gì đâu.”

Từ Thu Hoành cúi đầu nhìn khăn giấy trắng tinh trong tay, tức giận đến mức lông mày dựng lên: “Con bé này! Càng ngày càng không đáng yêu rồi!”

*

Thời gian bận rộn trôi qua cũng khá nhanh, Minh Phù đã gặp hai vị thân chủ, lập hồ sơ vụ án của họ, rồi xem lại vụ án mà Từ Thu Hoành đã thắng kiện vào tuần trước, gần đến giờ tan tầm.

Nhớ tới cuộc hẹn với người khác, Minh Phù thu dọn đồ đạc trên bàn, tan làm sớm hơn một chút.

Buổi sáng đến sát giờ làm, buổi tối lại tan làm trước giờ, trước giờ Minh Phù chưa từng thế bao giờ, Chu Nhạc Nhạc thấy thế, nắm chắc nguyên tắc thăm dò tình d1ch cho Phùng Việt, trêu đùa: “Hôm nay luật sư Minh tan làm sớm thế?”

“Ừ, đến bệnh viện gặp người.”

“À, là hai mẹ con mà cậu với luật sư Phùng giúp lấy lại nhà sao?”

“Đúng rồi.”

“Vậy sao hai người không đi cùng nhau luôn?”

Minh Phù cười: “Không cần thiết vậy.”

Hiếm khi ở thủ đô không xảy ra ùn tắc giao thông, nhưng mà Minh Phù tan làm sớm, tránh được giờ cao điểm, nên cả đường tương đối suôn sẻ.

Giữa đường đi ngang qua trung tâm thương mại, Minh Phù mua một chút hoa quả và đồ ăn vặt mà trẻ em yêu thích.

Minh Phù cũng hơi mù đường, tính cả lần Miêu Miêu đến bệnh viện làm phẫu thuật vào tuần trước, hôm nay mới là lần thứ hai cô tới đây, sau khi quan sát xung quanh một vòng, Minh Phù đi về phía quầy tư vấn.

“Này, cậu nghe gì chưa, nghe nói hôm nay bệnh viện chúng ta có một nam bác sĩ mới tới, nghe nói là siêu đẹp trai!”

“Nghe rồi nghe rồi, chiều nay tôi như lơ lửng trên không, khoa tim mạch, hai mươi bảy tuổi, trông khoảng 1m88, tốt nghiệp ngành y trường Đại học London, chân dài, vai rộng eo hẹp, dáng người rất thẳng, cực kỳ cực kỳ đẹp trai, quả thật cứ như hotboy ý nhỉ.”

“Tôi còn nghe nói, người này cũng có lai lịch không nhỏ, viện trưởng viện phó đều đích thân tiếp đón, một số người thường không dễ gặp hôm nay cũng như hướng dẫn viên du lịch, dẫn người đi dạo một vòng quanh khắp bệnh viện.”

Ba cô gái ở quầy tư vấn đang xúm lại buôn chuyện hăng say, bỗng dưng nghe hai tiếng “cốc cốc”, cả ba người đều ngẩng đầu lên nhìn.

Người phụ nữ trước mặt mặc một bộ vest màu vàng quả hạnh nhạt, khuôn mặt trái xoan lớn bằng lòng bàn tay, đôi mắt lá liễu thon dài, trong vẻ thanh thuần lộ ra chút quyến rũ, tai phải đeo một chiếc khuyên đinh màu đen không mấy phù hợp với khí chất của cô.

Có lẽ bởi vì vừa mới từ bên ngoài vào, nên chóp mũi xinh xắn xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, hai má cũng đỏ ửng.

Thấy ba người đồng loạt nhìn về phía mình, Minh Phù thoáng sửng sốt: “Ừm, xin hỏi khoa phẫu thuật tim mạch đi đường nào vậy?”

“Khoa phẫu thuật tim mạch ở tầng bảy, ra khỏi thang máy thì rẽ trái, số phòng bệnh đều dán hết trên tường, nếu như không tìm thấy thì ở tầng trên cũng có quầy tư vấn, cô có thể hỏi lại.”

“Được rồi, cảm ơn.”

Vào thang máy nhấn nút đi lên tầng, Minh Phù đứng ở bên trong, chừa chỗ cho người vào sau.

Điện thoại rung lên, Minh Phù cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Miêu Miêu hỏi khi nào thì cô đến.

Khóe môi cô cong lên mỉm cười, trả lời “Đến ngay đây”.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, khi chỉ còn một khe hở cuối cùng, Minh Phù cất điện thoại, thản nhiên nhìn về phía trước, sau đó đột nhiên sững người.

*

Mãi cho đến khi ra khỏi thang máy, Minh Phù vẫn chưa thể phục hồi tinh thần sau cái nhìn thoáng qua vừa nãy.

Có lẽ cô nhìn nhầm rồi.

Không có nghe nói anh về nước.

Minh Phù thở ra một hơi, đi tìm số phòng bệnh mà Miêu Miêu gửi cho cô.

“Chị Minh!”

Cô bé nằm trên giường bệnh nhìn thấy Minh Phù ánh mắt lập tức sáng lên: “Cuối cùng chị cũng đến rồi!”

Mẹ Miêu Miêu đang ngồi cạnh giường bệnh đứng dậy: “Luật sư Minh, cô tới rồi, mau ngồi xuống đi.”

Bà ấy liếc nhìn phía sau Minh Phù: “Luật sư Phùng không đi cùng cô à?”

“Không ạ.” Minh Phù để đồ mình mang đến vào ngăn tủ, sau khi mẹ Miêu Miêu nhìn thấy thì vội từ chối: “Đến thì đến, còn mang theo gì nữa, tiêu phí tiền.”

“Chỉ mua chút đồ ăn vặt thôi, không sao đâu ạ.” Minh Phù sờ đầu Miêu Miêu: 

“Em cảm thấy thế nào? Không có gì khó chịu nữa chứ?”

Miêu Miêu tỏ vẻ tự hào: “Không ạ! Hiện tại em khỏe rồi! Vui vẻ hoạt bát.”

“Vậy là tốt rồi.”

Miêu Miêu mắc bệnh tim bẩm sinh, lớn lên trong một gia đình thiếu người ba, ba qua đời cách đây vài năm vì tai nạn lao động, lại càng khiến gia đình thêm khó khăn, mấy năm nay chỉ dựa vào mấy đồng tiền mà mẹ Miêu Miêu kiếm được từ việc mở quầy hàng để chữa bệnh cho cô bé.

Nơi mẹ Miêu Miêu bán bánh rán ở ngay đối diện khu chung cư Minh Phù thuê ở, Minh Phù thường mua bữa sáng ở đó, mua nhiều lần thì dần dần trở nên quen thuộc.

Một thời gian trước, cô của Miêu Miêu nghe nói đơn vị ba Miêu Miêu làm việc bồi thường cho họ một căn nhà nhỏ, nhất thời nổi lòng tham, dùng một số thủ đoạn lưu manh đuổi hai mẹ con Miêu Miêu ra ngoài, sau khi biết điều này, Minh Phù và Phùng Việt đã giúp đỡ lấy lại ngôi nhà.

Sau đó Minh Phù lại cho họ thêm một số tiền, để đủ tiền làm phẫu thuật cho Miêu Miêu.

Minh Phù và Miêu Miêu không thường xuyên gặp nhau, nhưng Miêu Miêu lại vô cùn thân thiết với Minh Phù, lôi kéo tay cô gọi chị, kể cho cô nghe tất cả những chuyện thú vị mà cô bé đã tích trong cả tuần qua.

Mẹ Miêu Miêu: “Con bé rất thích cô, bình thường không nói chuyện nhiều thế với một người mẹ như tôi đâu.”

Minh Phù xoa đầu Miêu Miêu: “Con cũng thích Miêu Miêu.”

Mẹ Miêu Miêu nhìn thời gian: “Đến giờ cơm rồi, luật sư Minh, nếu như cô không chê thì để tôi xuống lầu mua chút đồ ăn, chúng ta cùng ăn một bữa nhé?”

Minh Phù đang định từ chối, lời nói đến bên miệng thì ống tay áo của cô bị kéo.

Miêu Miêu háo hức nhìn cô, chỉ sợ cô sẽ nói không.

Minh Phù đành phải gật đầu: “Vậy phiền cô rồi ạ.”

“Không phiền không phiền.”

Sau khi mẹ Miêu Miêu rời đi, đôi mắt Miêu Miêu đảo một vòng, cuối cùng dừng lại ở túi đồ ăn vặt Minh Phù mang đến: “Chị Minh, em ăn cái này được không?”

“Đương nhiên rồi.” Minh Phù cười: “Nhưng sắp phải ăn cơm rồi, em không được ăn quá nhiều đâu.”

“Em biết rồi em biết rồi.”

Miêu Miêu cầm túi đồ ăn vặt, lục lọi một hồi, lấy ra một gói socola nhỏ, ngay lúc xé vỏ đang chuẩn bị há miệng, thì ở cửa phòng bệnh chợt vang lên một giọng nam gấp gáp: “Không thể ăn.”

Hai cô gái một lớn một nhỏ đều bị giọng nam kia làm giật mình, cùng nhìn về phía phát ra âm thanh.

Sau khi thấy rõ bóng dáng đứng ở cửa phòng bệnh, đầu óc Minh Phù trống rỗng.

Hóa ra vừa rồi ở trong thang máy cô không nhìn nhầm.

Là anh thật.

——————–

Trần Tự Chu: Sốt ruột muốn chết, người đàn ông khác mang bữa sáng cho vợ tôi, đến đoạn cuối mới cho tôi lộ mặt! (Mỉm cười JPG.)

Chú ý lên bảng:

1. Kiến thức pháp luật và y học liên quan đều tìm kiếm từ baidu, nếu không chính xác, hoan nghênh mọi người góp ý!

2. Phân nửa địa điểm là tưởng tượng, thiết lập riêng.

3. Nhân vật không có nguyên mẫu, đừng mang vào, nam chính mạnh miệng nhưng trong tim dễ bị đổ vỡ lay động, nữ chính coi như là người có tính cách né tránh, tính cách cực kỳ khó chịu, không thích thì đừng đọc cũng đừng chửi.

Giai đoạn đầu là học đường, sau là đô thị.

4. Nếu không có gì thì sẽ cập nhật vào 9h tối mỗi ngày. 

—-