Yêu Cậu Lớp Trưởng!

Chương 19: Em không sao là tốt rồi




Cô nhìn Hạo Thiên, nuốt nghẹn, đứng lên trước mặt Hạo Thiên, chậm rãi nói từng chữ một như sợ những người ở đó không nghe thấy

- Còn tôi. TÔI. CÓ. TRÁI. TIM. CẬU. ẤY.

Nói rồi liền quay lưng bước đi, hiên ngang ngồi lên con xe phóng vút đi, để lại sau lưng những cái nhìn khâm phục tận đất. Hạo Thiên phục thật sự, đúng là cô ấy có trái tim Nhị Hắc, còn anh, một cái để ý tận tâm của cậu cũng không có, vậy là thua còn gì!

.....

Bệnh viện đêm đó, một mình cô lủi thủi bên cậu, nắm tay cậu lâu lắm, mong ngóng. Tim cô cứ đập nhát ngừng, cô sợ, sợ cậu không bao giờ mở mắt ra nhìn cô nữa, cậu làm gì thế, cậu đang ở đâu.

Gương mặt trắng yếu ớt, cậu đã từng hứa sẽ bảo vệ cô mãi mãi, sao bây giờ cô lại đau đớn thế này. Cô khóc, khóc thật nhiều, bao nhiêu giọt nước mắt rơi xuống ướt một khoảng giường trắng, loang lổ.

- Nhị Hắc, dậy nói chuyện với em đi, anh đã bắt em đợi ba năm trung học, ba năm huấn luyện, giờ còn muốn bắt em đợi đến bao giờ?

Cô không kìm được lòng mình thổ lộ từng câu nức nở. Cô sợ mình không chịu nổi, cô muốn rời xa nơi này nhưng không được, cậu vẫn còn ở đây. Và ở trong tim cô nữa.

Những ngày sau, vẫn căn phòng ấy, vẫn người con gái ấy, mòn mỏi cần mẫn từ sáng tới đêm túc trực. Chỉ là, người con trai trên giường mãi không hề nhúc nhích. Như bàn tay cứ càng bóp nghẹt cái tim cô gái. Bác sĩ nói tuy vết thương đã gần khôi phục nhưng ý thức vẫn chưa phục hồi, làm cậu ấy không tỉnh lại được. 

Và rồi, tới một ngày, cô đến căn phòng vào buổi sáng, mang cả một quyển sách trên tay, tính sẽ đọc cho cậu nghe. Nhưng chiếc giường trống trơn, cậu biến mất. Cô đánh rơi cả quyển sách trên tay, vội vàng lao ra khỏi căn phòng tìm kiếm. Cậu như ảo mộng biến mất, cô tìm cả bệnh viện rộng lớn, đôi chân mỏi rã rời bỗng khuỵu ngã giữa sân bê tông trước sảnh bệnh viện đau nhói. Mồ hôi chảy ròng từ chán xuống cằm.

Cô nhắm mắt chặt, thở từng hơi mạnh thật mạnh, cô tưởng như mình sắp chết đi, tim cô hối hả loạn nhịp. Cô đưa hai tay lên ôm lấy mặt khóc nức nở, như một đứa trẻ khi ngã quá đau và mệt mỏi. 

Bỗng, một vòng tay lớn và chắc, đưa tay ôm cô thật chặt, kéo sát vào lòng. Hơi thở quen thuộc, mùi hương quen thuộc, giọng nói trầm lặng ấy khiến cô sửng sốt

- Xin lỗi! Rốt cuộc vẫn làm em khóc.

Cậu cúi đầu, hôn lên trán cô, lay nước mắt cô còn đang chảy dài. Đôi mắt cô vẫn cứ nhìn cậu chăm chăm, sợ đây là giấc mơ, vội vã nắm chặt áo cậu, vì sợ cậu lại một lần nữa biến mất, rời xa cô, 

Nhị Hắc xoa đầu Lệ Nhi, ôm miết cô vào tấm ngực chắc của mình. Tim cậu nhớ cô, nhớ như chưa bao giờ nhớ. Từng hơi thở cô nặng nhọc đến hổn hển không nói lên câu từ nào. Có lẽ, cậu không thể nào chuộc hết tội lỗi của mình đã gây ra cho cô, cậu thương cô. 

- Anh tệ lắm, toàn thất hứa thôi. 

Cô buồn bã trùng giọng, nhưng rồi lại lí nhí.

- Mặc dù vậy, nhưng lần sau nếu có muốn thất hứa, làm ơn báo trước với em được không?

Cậu nhìn cô mà đau xót cả lòng, cổ họng nghẹn ứ, trái tim cô, cả trăm lần đều là do cậu làm tổn thương. 

- Nhi, anh xin lỗi.

Cậu muốn hứa với cô nhiều thứ, muốn bù đắp nhưng không thẻ nói trước với cô, cuộc đời cậu, giờ chưa thể làm chủ được, cậu không muốn làm cô tổn thương thêm bất cứ lần nào nữa. 

- Nhị Hắc, sao anh lại tỉnh lại... bất ngờ vậy? Anh đi đâu đó?

Cậu im lặng, không nói thêm bất cứ điều gì, nắm tay cô thật chặt đưa lên tầng thượng. 

- Chúng ta....- cô định hỏi nhưng đã bị cậu lấy ngón tay đặt lên môi

Sau đó, cậu rút điện thoạt ra, nhắn gì đó. Lát có một chiếc trực thăng lớn xuất hiện trên sân thương bệnh viện. Cô tròn mắt không hiểu có chuyện gì xảy ra thì cậu nắm tay cô, dắt tiến đến gần

- Đi với anh một hôm thôi. 

Hai người bước lên chiếc trực thăng, cất cánh bay lên bầu trời. Cô thích thú nhìn xuống phía dưới, mọi thứ cứ bé dần. Không kìm nén được sự thích thú, cô vỗ tay như đứa trẻ

- Thích quá! từ bé tới giờ chưa bao giờ em được đi trực thăng. 

Nói rồi, cười vui vẻ. Có lẽ, cũng lâu lắm rồi, cô chưa được khi nào cười thoái mái tới vậy. 

Nhị Hắc ngồi bên cạnh, thấy cô vui cũng không kìm được mỉm cười hạnh phúc. Thật xin lỗi vì chỉ bù đắp được cho em một chút nhỏ nhoi như vậy.

Trực thăng dừng lại tại hòn đảo Block thuộc Rhode Island – tiểu bang nhỏ nhất nước Mỹ. Với bãi cát trắng mịn màng, dòng nước trong xanh dưới ráng chiều huyền ảo đã thu hút biết bao du khách. Nhưng trời mới trở trưa thôi. Bay lượn phía trên, cảnh quan vô cùng tuyệt vời, ôm trầm lấy Nhị Hắc cười thích thú.

Đêm hôm qua, khi Lệ Nhi trở về nhà, Hạo Thiên đã bí mật cho người đem thuốc tới cho Nhị Hắc. Một loại thuốc kích thích sóng não đặc biệt do một y sĩ thân cận Hạo Thiên nghiên cứu ra. Tới gần sáng, Nhị Hắc tỉnh lại, thấy Hạo Thiên tới bên cạnh, bèn ngồi dậy khó nhọc

- Anh!

- Chú không cần phải nói gì cả. Mau tỉnh lại đi. Đây là vé vào cửa đảo Block. Sáng mai anh sẽ cho trực thăng đến đón hai đứa vào bao trọn phía sau hòn đảo đó cả buổi tối. Tranh thủ làm những gì có thể. 

Nói rồi, Hạo Thiên cùng Tam Hậu ra khỏi căn phòng, không quên ngoảnh lại

- Đó cứ coi là lời cảm ơn đi.

Nhị Hắc ngồi suy nghĩ hồi lâu, cậu đứng lên nhấc máy gọi cho một người bạn

- Minh Khải, ngày mai, tôi có một vụ quan trọng, cậu giúp tôi được chứ?

----

Lệ Nhi tung tăng bước xuống hòn đảo xinh đẹp, mắt nhìn xung quanh, miệng không thể ngậm lại được. 

- Đến nơi đẹp vậy mà không nói trước để em chuẩn bị quần áo đẹp mặc.

- Không sao, chúng ta có thể mua ở đây.

Nói rồi, hai người lên chiếc xe ô tô đã chuẩn bị sẵn, tiến vào trung tâm của hòn đảo, nơi buôn bán và nghỉ dưỡng. Đây là giữa thu, không có quá nhiều khách, có phần vắng vẻ, có chăng chắc cũng chỉ là các đại gia hoặc cậu ấm cô chiêu tới đây nghỉ dưỡng ăn chơi. 

- Em thích chứ? - Cậu nắm lấy tay cô

- Dạ!

Cô bẽn lẽn nói, tay vén lại mai tóc, ngượng ngùng nhìn cậu. 

Hai người trưởng thành cả rồi mà cứ y sao như cô cậu mới lớn, thẹn thùng. 

Resort ở sát bờ biển làm bằng gỗ, giống một căn nhà nhỏ, không quá lộng lẫy nhưng vô cùng tiện nghi. Cô muốn ra biển bơi

- Anh vừa khỏi dậy, có muốn ra bơi cũng không được, chỉ được theo em rồi ngồi bờ thôi nhé!

Cô vui vẫn không quên lo lắng, cậu chỉ mỉm cười gật đầu, làm như cậu trẻ con không bằng, có bắt cậu cũng chả xuống ý chứ, ngực còn chưa lành hẳn, đau chết bà cố nội ra ở đó mà bơi với lặn. 

Cô với cậu dạo một vòng quanh bãi biển để mua quần áo, hai người đi chả đem theo cái thứ gì. 

- Bộ này em mặc có đẹp không?

Cô giơ bộ bikini màu đỏ sẫm, cậu đỏ mặt nói không biết. Cô định mua nhưng cậu kéo cô đi, lấy cho cô một bộ khác màu xanh dương... nhưng cái váy nó dài sắp chạm gối, cá áo thì chả hở ra cái chỗ nào, như áo ba lỗ. Cô nhắn nhó

- Làm ơn, em không mặc máy cái bộ cho bà nội này đâu. 

Nói rồi, cô lôi ra bộ khác màu cam đào, có diềm tai bèo ở dưới ngực, chiếc quần giả váy tuy ngắn nhưng vẫn đủ che. Cậu gật gù. Rõ ràng là cậu không muốn cô mặc hở quá.

Hai người về phòng, cô thay quần áo, ngắm mình trong gương, cô tự hào về cơ thể của mình, tự nghĩ "Cũng khúc nào khúc nấy đấy chứ!"

Nghĩ rồi, hé trộm cửa nhìn ra ngoài, thấy cậu đang xem tivi thì liền bước ra, ngồi đằng trước, tay dúi lọ kem chống nắng lên tay cậu

- Anh bôi cho em đi!

Cậu nhìn cô ngơ ngác, tai đỏ lựng. Hình như là chưa bao giờ cậu thấy cô thế này... chưa bao giờ. 

- Anh... anh sao? - Cậu ngại ngùng, chưa dám nhìn trực diện

- Không phải anh? Thế em ra ngoài kia nhờ một người nào đó bôi giúp vậy - nói rồi toan đứng lên.

Cậu đơ cả mặt, bèn kéo tay cô lại

- Được rồi. Sao em nóng thế. Ngồi xuống đi.

Cậu lấy kem ra tay, từ từ chấm từng chút lên tấm lưng trần nõn nà của cô. Sao mà nó mềm, trắng thế, cậu cứ nhìn mãi, tay đụng phải sợi dây bikini liền bối rối. Cô đưa tay ra sau rút mọt cái, sợi dậy rơi xuống lộ hẳn không còn gì che nữa. Cậu giật thót mình, mặt hơi ửng đỏ. Rõ ràng trêu cậu thực sự vừa buồn cười lại thấy đáng yêu. 

- Còn không mau thoa đi, ngồi ngẩn ra đó làm gì thế. 

- À... ừ.

Cậu lại tiếp tục. Tay đưa nhanh thoăn thoắt chỉ muốn xong thật nhanh, cơ thể cậu nóng bừng lên, chuyển đỏ mất.

Hai người họ ra bãi biển. Nước trong xanh sóng vỗ từng cơn vào bờ cát trắng

- Ra nghịch nước một tí rồi quay lại đây nhé, đừng ngâm lâu quá, nhỡ bị ốm thì... 

cậu lo lắng hết sức dặn dò.

Cô chỉ cười rồi chạy ngay tới bên biển, hòa mình vào nước mát, thích thú vùng vẫy bơi lội. Cậu nhìn cô trong bộ bikini đó thực sự không thể cưỡng nổi, cô mới có vài năm đã trở thành thiếu nữ đầy đặn. 

Nhị Hắc từ tốn nằm dài trên ghế bành, uống nước dừa dưới tán ô che lớn. Bãi biển vắng, chỉ có ít người, các cô gái khác cũng chú ý tới cậu từ lâu, những cô tiểu thư đó thi thoảng lại lướt qua lướt lại vài vòng trước mặt cậu, mong muốn được cậu chú ý. 

Có một người đi nhiều quá mà không thấy động tĩnh gì liền tới gần bắt chuyện

- Hey. Can I talking to you now?

Cậu liếc nhìn cô cô gái đó, tiện tay đeo cái kính râm lên và nói " No, sorry!"

Nói rồi, cô ta tiếc nuối bỏ đi. Lại một đám người khác, cô nào cô nấy da bánh mật, rõ sexy bốc lửa, ngồi quây xung quanh, nói xi xa xi xôm gì cậu cũng chả hiểu. 

Bỗng nhiên, đằng kia, có tiếng quẫy nước mạnh. Cậu vội vàng đứng lên nhìn thì thấy cô đang ngụp lặn dưới nước, rất có thể đang bị chuột rút và vùng vẫy. Cậu quên luôn vết thương của mình, vứt cái kính sang một bên rồi nhảy ùm xuống biển, bơi thật nhanh tới chỗ cô, kéo cô vào chỗ cạn nước, vết thương đau nhói và sót nhưng vì cứu cô cho nhanh nên giờ đứng chỗ an toàn rồi mới thấy đau chứ. 

Cậu khẽ nhíu mày, cô còn chưa hoàn hồn đã vội vã đứng dậy xem cậu thế nào, cô ứa nước mắt

- Sao anh lại chạy ra, nhỡ nhiễm trùng thì sao?

- Không chạy ra, tôi bỏ mặc được em chắc. - Nói rồi ôm cố tựa vào ngực mình xoa đầu

Vết thương chưa lành cứ thế đau nhói âm ỷ, nước biển mặn xâm nhập, cậu cảm thấy đau sót rõ ràng những chút từng chút một, cơ thịt bên trong như bị phá nát.

Cô đỡ cậu vào trong phòng. Lấy tuýp thuốc trong hộp cứu thương bên trong căn resort có sẵn, nhẹ nhàng bôi bên vết thương. Câu đau đớn nhăn mặt

- Có đau không? - cô nhẹ nhàng hỏi

- Bảo em như nào, cận thận không đi ra nước sâu cơ mà. - Cậu giận

Cô biết lỗi cúi gằm mặt cuống, lí nhí xin lỗi. 

Cậu thở dài thượt, nắm tay cô cất hộp thuốc

- Em không sao là tốt rồi. 

Cô chớp mắt nhìn cậu nước mắt còn chưa ráo, gương mặt cậu góc cạnh nam tính, khiến cô cứ nhìn mãi. Là cậu, dù có như nào vẫn bất chấp bảo vệ cô, không màng tới cảm giác của mình, chỉ có cậu mới vậy. Tình yêu của cô, ngay từ đầu đã là lựa chọn đúng, chỉ là gặp chút gian khó, thật may mắn giờ đã đâu vào đấy rồi. 

Câu nói "Em không sao là tốt rồi" đột nhiên như bàn tay ấm áp che chở cô, giọng nói trầm ấm ấy như kết trái trong tim cô, lòng cô rộn ràng như khi 17, rõ ràng cậu cũng có tình cảm với cô rất nhiều, từ trước đến giờ vẫn vậy. 

- Dương....

Cô mím môi, tên cậu đột nhiên thốt ra nhẹ nhàng mỏng manh. Cái tên đó được cô gọi làm tim cậu loạn nhịp. Cái cách gọi thân mật ấy, chỉ có cô mới gọi, làm cậu không cầm được lòng, kéo cô vào người mình, một tay đỡ sau đầu, đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào. Cô thoáng chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đón nhận, hòa nhịp, lấy răng cắn nhẹ môi cậu, cảm giác đó, phút chốc không thể thốt lên lời. 

Hai người, quấn quýt, đôi môi cô ngọt ngào mân mê từng chút một. Đó từng là giấc mơ cô từng mơ, rất nhiều...

- Em yêu anh! - cô dừng lại một chút

Cậu nhìn cô si mê

- Trong lúc đang hôn, anh không thích nói chuyện. 

Nói rồi lại xoay cô ngả xuống ghế, hôn cô mãnh liệt. Cô chưa bao giờ thổn thức thế này, như một cơn say rượu vương vấn. Nhưng lần này, là cô say cậu. 

Tối đó, cô mặc chiếc đầm hoa cúc nhí vải voan thoáng mát, tóc xõa vai hờ hững gợn sóng nhẹ. 

Cậu hứa đưa cô đến một nơi chỉ hai người biết, hứa cho cô thấy một cảnh tượng chưa bao giờ cô thấy nên cô háo hức lắm. Cậu ăn mặc bảnh bao hơn hẳn bình thường, tóc vuốt keo, xịt nước hoa hẳn hoi nhé. Chưa chi cô đã bị cậu hấp dẫn rồi. 

Cậu dẫn cô đên bãi cát, trực thăng đã chờ sẵn ở đó.

- Ủa đi tận đâu vậy? - cô ngơ ngác

- Cứ đi đi. 

Cô định lên trực thăng nhưng cậu lại kéo cô xuống, dẫn ra phía sau, ở đó có một cái khoang tròn bằng sắt, bên trong có hai tấm gỗ vắt ngang làm ghế ngồi đối diện nhau, khá rộng, giống khinh khí cầu mà không thấy cầu đâu. 

- Lên đi. 

Cậu đỡ cô bước lên khoang sắt, ra hiệu cho trực thăng cất cánh, kéo cả khoang sắt tròn lên. Cô thích quá không đóng được miệng lại. Chiếc trực thăng đưa hai người lên cao, đi ra phía sau của hòn đảo, là một bãi cát trống. Cô đã lờ mờ nhìn thấy cái gì đó, sáng lung linh.